Trong đại sảnh Tề vương phủ, Nam Cung Diệp cùng Nam Cung Quân
đang chờ đợi, hai người nói một ít chuyện triều đình, vì Nam Cung Quân
có chút không yên lòng, nên thỉnh thoảng nhìn quanh cửa, cho đến khi có
người đi đến, hắn đột ngột đứng lên, nhìn qua.
Phượng Lan Dạ di chuyển thân mình, bên cạnh Tư Mã Vụ Tiễn đi ra
theo, ngẩn ngơ nhìn Nam Cung Quân.
Mấy ngày không gặp, nhìn thấy Nam Cung Quân quả thật tiều tụy không
ít, không khỏi đau lòng, nàng vẫn rất yêu nam nhân này, liền đi nhanh lên
phía trước vài bước gọi một tiếng "Ngươi đã đến rồi?"
" Ừ"
Nam Cung Quân thấy Tư Mã Vụ Tiễn hoàn hảo vô khuyết, sắc mặt cũng
hồng nhuận, tâm tình trong lòng cuối cùng cũng buông xuống, vốn nghe
nói nàng bị thương, hắn đã muốn sang đây, bất quá vì lần lượt chờ tin tức
của phụ hoàng, để có được ý chỉ, hắn mới qua đây đón nàng hồi phủ.
" Ta đón ngươi quay về An vương phủ"
Hai người cùng nhau kéo tay quay đầu nhìn lại.
Trong đại sảnh, ánh sáng đèn lòng chiếu sáng rõ nét khuôn mặt Phượng
Lan Dạ, thanh tươi diễm lệ, trên mặt nàng thiếu đi tầng hàn khí, làm cho
nàng lúc này tựa như nữ hài tử xinh đẹp hiền hoà, khóe môi có chút giống
như vô ý cười, gật đầu "Trở về đi, An vương hãy đối xử tốt với nàng"
Nam Cung Quân dìu Tư Mã Vụ Tiễn rời đi, Tư Mã Vụ Tiễn cũng không
nói gì, nói cảm tạ thì sẽ khinh nhờn một phần tâm ý của nàng ấy, cho nên
nàng sẽ đem phần tình nghĩa này chôn ở đáy lòng.
Phượng Lan Dạ chưa quên phân phó một tiếng "Tích quản gia, tiễn An
Vương gia An Vương phi xuất phủ"