"Không có nghe công tử nhà ta nói sao? Hắn muốn ăn "
Một tiếng xôn xao, mấy đạo thân ảnh vội vàng đứng lên, bên cạnh
Phượng Lan Dạ thoáng cái bị thanh lý sạch sẽ.
Phượng Lan Dạ không nhìn Nam Cung Diệp âm trầm tiêu sát, mặt không
chút thay đổi quở trách "Ngươi nói, ngươi có phải cần cảm giác thương
hương tiếc ngọc một chút có được hay không, coi như là đoạn tụ, cũng
không cần phải biểu thị rõ ràng như vậy, hơn nữa bản công tử không phải
nói sao? Ta là người bình thường, không phải đoạn tụ"
Phượng Lan Dạ càng nói sắc mặt Nam Cung Diệp càng đen, bên trong
phòng nữ nhân nói thì thầm nghị luận, rồi chỉ trỏ, người luôn luôn cao ngạo
như Nam Cung Diệp khi nào lại chịu qua cảnh tình này, sắc mặt đã sớm tái
rồi, lại bất chấp, ba vỗ bàn một cái căm tức nhìn người đối diện, đứng lên
chờ thái độ của nàng.
Lúc này cánh cửa đã được đẩy ra, Phượng Lan Dạ biết nam nhân này
không thể chọc nữa, làm nữa thì trở mặt, hắn cũng sẽ không quản đây là cái
địa phương gì, nếu như là kinh động Tấn vương có thể sẽ phiền phức,
nhanh chóng ngoắc tay ý bảo Nam Cung Diệp ngồi xuống.
"Được rồi, ngồi xuống đi"
Nói xong khẩu hình rồi làm một động tác, ta sẽ không chọc ngươi nữa
Nam Cung Diệp khóe miệng co quắp hai cái, bình tĩnh lại, nhưng ngực
cũng còn phập phồng, khí sắc thối thối, chậm rãi ngồi xuống, nhìn ra phía
cửa.
Chỉ thấy tú bà phe phẩy quạt Bát Bảo đi đến, theo sau nàng ta quả nhiên
là một mỹ nhân như hoa như ngọc.