Một thân áo choàng tím nhạt làm nổi bật ngũ quan thanh tú, lúc này một
tay đỡ lên một nhánh cây bước tới, nhìn qua rất là nhàn nhã. Nếu như
không phải đang ở hoàng cung, Phượng Lan Dạ cũng muốn mắng hắn một
tiếng, nhưng là bây giờ địa điểm không thích hợp, tình huống cũng không
đúng, hắn tại sao lại xuất hiện ở trong cung?
"Ngươi là người phương nào?"
Phượng Lan Dạ còn chưa mở miệng, Diệp Linh phía sau cũng đã thay
chủ tử tiến lên, hướng về phía Nạp Lan Cửu rống to, đồng thời che chắn
trước người Phượng Lan Dạ, tựa hồ sợ người đối diện đối với chủ tử nàng
bất lợi.
Hoa Ngạc vội vàng lôi nàng ta qua một bên nói: "Được rồi, không có
chuyện gì, chúng ta đến bên kia xem một chút đi."
"Nạp Lan Cửu, ta nhớ ta đã nói không muốn gặp ngươi nữa."
"Cửu nhi, đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Tại sao ngươi lại trở nên lãnh
mạc như thế, chẳng lẽ ngươi thật sự là tham muốn hư vinh, hoàn toàn
không quan tâm đến những tộc nhân đang chịu khổ kia sao?"
Nạp Lan Cửu mất đi dáng vẻ lười nhác lúc trước, giờ phút này khuôn
mặt tràn đầy u ám.
Nghĩ đến tộc nhân chịu khổ, hắn lại không thể làm như không thấy. Đối
mặt với Cửu nhi giờ khắc này hắn càng không thể nhẫn nhịn buông tha.
Nàng vẫn là công chúa một nước, gánh vác sứ mạng phục quốc, có thể nào
an tâm hưởng lạc đâu? Đã thế nàng thậm chí ngay cả hắn cũng không để ý,
trong khi hắn là vị hôn phu do hoàng thượng cùng hoàng hậu vì nàng lựa
chọn!
"Nạp Lan Cửu, ta chuyện gì cũng không quản. Ta không còn là ta trước
đây rồi. Muốn phục quốc muốn báo thù, thì đó cũng là chuyện của ngươi,