đường là Tề Vương Gia, Tề Vương Phi lại trở thành khâm phạm triều đình,
đừng nói bọn họ không ra, ta còn đang chuẩn bị tiến cung gặp phụ hoàng,
hỏi một chút xem người nuôi một đám đại thần vô dụng như vậy để làm gì
mà cuối cùng ngay cả nhi tử của người cũng không buông tha.”
Tư Mã Vũ Tiễn lời lẽ nghiêm túc rõ ràng, Hình Bộ Thượng Thư cùng
mấy người phía sau vẻ mặt hối hận muốn chết, muốn nói mà không dám
nói, chuyện này nếu truyền tới tai Hoàng Thượng, bọn họ chỉ còn một con
đường chết, mặc dù lúc trước Hoàng Thượng không trách cứ nhưng không
có nghĩa là trong lòng người không tức giận a.
Đám người Hình Bộ Thượng Thư quýnh lên, vội cản đường đi của Tư
Mã Vũ Tiễn, nước mắt tuôn đầy, mở miệng khẩn cầu.
“An Vương Phi, người bỏ qua cho bọn thần a, lão thần cũng sắp cáo lão
về quê rồi, người làm ơn hãy thả cho chúng ta một con ngựa đi.”
Phía sau vang lên mấy đạo âm thanh cầu khẩn, Tư Mã Vũ Tiễn lạnh lùng
nhìn bọn họ, trầm tư nửa khắc (NN: 1 khắc = 15 phút), chậm rãi mở miệng:
“Hiện tại ta đi gặp Tề Vương Phi, nếu bọn họ có nửa điểm sơ xuất, cũng
đừng trách ta không khách khí.”
Tư Mã Vũ Tiễn nói xong liền đi ra ngoài, Hình Bộ Thượng Thư đứng
dậy, vung tay lên ý bảo mấy quan viên đàng sau đi theo An Vương Phi đến
đại lao của Hình Bộ.
Cả đám bọn họ đứng yên tại chỗ hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm
sao bây giờ?
Tư Mã Vũ Tiễn vào trong đại lao, chỉ thấy cửa lao mở rộng mà không có
khóa lại, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ hoàn hảo vô khuyết (NN: ở
đây nghĩa là bình an không bị thương tổn gì) ngồi ngay ngắn ở trên giường
êm, bấy giờ trong lòng Tư Mã Vũ Tiễn mới thả lỏng một chút, thật nhanh
đi tới, quan tâm hỏi thăm: