ĐỢI ANH Ở TORONTO - Trang 196

đã hoàn toàn không nhớ tới sự tồn tại của anh. Thời gian tiếp tục
trôi, anh tự hỏi mình sẽ còn phải chờ đợi bao lâu nữa. Tại sao lại có
người cứng đầu đến thế? Trái tim cô ấy có phải làm bằng một
thứ hợp kim không gỉ nào đó chăng? Hay cô ấy đã hoàn toàn không
còn chút tình cảm nào với anh? Hơn hai năm qua anh sống với một
chút hy vọng le lói, giống như một ngọn nến lay lắt, nhưng cứ mỗi
khi chực tắt, anh lại thổi bùng nó lên bằng một niềm tin dai dẳng.
Chưa bao giờ anh nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Anh đã từng nói anh sẽ
chờ cô cho đến khi nào không còn hy vọng nữa. Nhưng có lẽ đã đến
lúc anh phải làm một cái gì đó. Anh không thể cứ ngồi yên ở đây mà
chờ đợi được nữa. Thời gian cứ trôi, rồi cũng đến một lúc nào đó
anh cảm thấy mệt mỏi. Nguyên đưa tay nới lỏng chiếc cà vạt. Không
khí trong phòng điều hòa trở nên ngột ngạt. Anh xô ghế đứng dậy,
bước ra khỏi phòng, nhấn nút gọi thang máy đi xuống sảnh. Anh
muốn hít thở một chút khí trời.

Bước qua khỏi cửa kính của tòa nhà, những âm thanh ồn ào của

đường phố bỗng đổ ập đến, bao vây quanh anh. Hơi nóng của buổi
chiều tháng tám phả vào mặt anh hầm hập. Nguyên khẽ rùng
mình, nhằm hướng bờ hồ rảo bước... Không khí dịu mát quanh bờ
hồ khiến cho Nguyên cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Anh lơ đãng
nhìn những đôi tình nhân đang ôm nhau trên những băng ghế đá.
Một vài người khách nước ngoài đang bị mấy chú bé bán rong bao
vây mời chào bằng một thứ tiếng Anh ngọng nghịu. Bỗng nhiên
một món hàng từ xe bán hàng rong đập vào mắt anh. Nguyên không
nhận ra là anh đang bước theo xe hàng đó như người mộng du. Cô bé
bán hàng trạc mười hai tuổi nhận thấy anh đang đi theo nên lập tức
dừng xe, hỏi anh vẻ mời chào:

- Chú ơi, chú mua gì cho cháu đi: kẹo cao su, bật lửa ga, bưu ảnh,

móc đeo chìa khóa...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.