ĐỢI ANH Ở TORONTO - Trang 197

- Tôi muốn xem cái áo kia - Nguyên trả lời, mắt vẫn nhìn chăm

chăm vào chiếc áo phông màu đỏ chói có in một ngôi sao vàng trước
ngực.

- À, chú muốn mua áo cờ đỏ sao vàng ạ - Cô bé hớn hở cười,

nhanh nhẹn rút phắt chiếc áo phông ra đưa cho Nguyên - Một trăm
nghìn chú ạ.

Trả tiền xong, cầm chiếc áo trong tay, Nguyên mới như người

vừa hoàn hồn. Liệu cô có nhận ra anh khi anh mặc chiếc áo này
đứng dưới chân CN Tower để chờ cô hay không - Anh tự cười thầm
hành động ngớ ngẩn của mình. Cô bé bán hàng nhìn anh một cách kỳ
lạ, vội vàng nhét tiền vào túi, ba chân bốn cẳng dắt xe đi thẳng,
như thể sợ anh sẽ đổi ý. Nguyên bần thần ngồi xuống một băng
ghế ven hồ. Chiếc áo trong tay anh trở nên đỏ nhức nhối trong
ánh chiều tà. Chắc cô sẽ chẳng bao giờ làm những điều ngớ ngẩn
như thế này đâu? Chắc cô chẳng có đủ thời gian để mà nhớ lại
những kỷ niệm cũ, cũng chẳng đủ niềm tin để làm những điều phù
phiếm như họ đã từng hứa với nhau. Có thể cô cũng chẳng bao giờ
mong gặp lại anh nữa. Nguyên thấy nhói trong tim với ý nghĩ đó.
Anh vội đứng dậy, bước ra đường, tay vẫn nắm chặt chiếc áo phông
đỏ như niềm tin son sắt của anh.

Suốt dọc đường về, Nguyên không sao dứt ra được khỏi những

dòng suy nghĩ miên man. Những ý nghĩ về cô tranh nhau ập đến
trong tâm trí anh, xối xả như một dòng thác lũ. Hai năm qua đối
với anh dài như hai thế kỷ. Không có cô bên cạnh, thời gian cũng
như ngưng đọng. Cô luôn hiện hữu trong trí tưởng tượng của anh,
gần quá, mà lại xa xôi quá… Những giấc mơ về cô đã trở đi trở lại
ám ảnh anh suốt bao nhiêu đêm dài. Ngay từ những ngày đầu tiên,
trái tim anh đã bị chế ngự bởi cô gái nhỏ nhắn ấy, đến mức dù
biết sẽ trở thành một kẻ lừa dối trong mắt cô, một người chồng
bội bạc trong mắt thiên hạ, anh vẫn không đủ can đảm để rời xa cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.