- Nhà em đây rồi. Mai mấy giờ anh đi?
- Anh đi chuyến tám giờ sáng.
- Vậy anh về nghỉ ngơi một chút đi. Chúc anh thượng lộ bình an.
Nhưng hình như anh không còn chú ý nghe cô nói nữa. Đôi mắt
sâu của anh đang gắn chặt trên khuôn mặt cô, như thể muốn tạc
hình cô vào trong trí nhớ. Anh đưa một tay lên vuốt tóc cô, hơi thở
của anh khẽ vờn trên trán cô nóng hổi.
- Anh sẽ rất nhớ em - Anh thì thầm khi kéo cô vào trong vòng
tay anh.
Vi ngước mắt lên bối rối. Cảm giác hồi hộp bất chợt khiến
cho trái tim cô đập một cách điên cuồng. Cô dùng cả hai tay đặt lên
ngực, chỉ sợ khoảng cách quá gần tố cáo tâm trạng mà cô đang cố
giấu. Anh nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, xiết chặt vòng ôm quanh người
cô trước khi đặt một nụ hôn lên đôi môi cô đang hé mở. Đầu óc Vi
mụ mị. Cô muốn ngăn anh lại, muốn vùng vẫy, muốn thoát khỏi
vòng tay ấm áp của anh, nhưng hình như tứ chi của cô đã bị nụ hôn
ngọt ngào của anh chi phối. Một cách vô thức, Vi bỗng thấy mình
đáp lại đôi môi anh… Chỉ đến khi anh dừng lại, cảm giác tội lỗi mới
dâng đầy trong cô. Nhưng đôi tay cô vẫn không muốn buông rời,
đôi mắt cô vẫn đắm chìm trong ánh mắt mênh mông, sâu thẳm và
dịu dàng của anh. Cảm giác này ngọt ngào đến nỗi Vi cứ ước ao cho
thời gian ngưng đọng lại. Chỉ một lần này nữa thôi, một lần cuối
cùng thôi - Cô nhủ thầm - Rất có thể sau giây phút này, cô sẽ phải
xa anh mãi mãi…