Martino. Cô nói với tôi rằng quyết định không thụ lý vụ án là do cô.”
“Anh nghĩ rằng chúng ta sẽ nói chuyện ngay bây giờ à? Như thế này
ư? Cameron muốn nói đến sự gần gũi giữa họ.
Một cách chậm rãi, Jack nhoẻn miệng cười. Giờ thì giọng anh trở nên
ấm hơn. “Thực ra, tôi nghĩ như thế này là hoàn hảo.” Nhưng cái nhìn của
anh vẫn kiên định. “Nói đi, Cameron! Tôi đã thấy cô ra khỏi văn phòng
Davis sáng hôm ấy. Tại sao cô…”
Họ bỗng chìm ngập trong bóng tối bởi tất cả bóng đèn trong câu lạc bộ
đều tắt phụt.
Cameron cảm nhận được bàn tay Jack nắm chặt cánh tay cô. Tay kia
của anh lướt qua ngực cô khi anh đưa xuống tấm lót vai để lấy súng.
Mắt Cameron cố gắng thích nghi với bóng tối, cô nghe thấy tiếng cười
ré lên và những giọng nói pha lẫn vào nhau từ phòng VIP. Mặc dù thế, cả
câu lạc bộ vẫn có vẻ tĩnh lặng. Phải mất một lúc cô mới nhận ra rằng tiếng
nhạc đã dừng lại.
“Mất điện à?” Cô hỏi Jack.
“Có vẻ như thế.” Có tiếng bước chân đi tới và tiếng ván sàn kêu cọt
kẹt. Jack kéo cô ra khỏi tường. “Đứng đằng sau tôi!” Jack ra lệnh cho cô rồi
anh quay người, cầm súng sẵn sàng.
Một bóng người đứng ở cuối hành lang.
Jack di chuyển, sử dụng thân mình như một cái khiên che chắn cho
Cameron.
“Jack, tôi đây!” Wilkins nói trong bóng tối. “Hai người ổn cả chứ?”