người cho thượng nghị sĩ Hodges. Nếu thế thì khi ai đó nhận thấy FBI vẫn
chưa bắt giữ Hodges, hắn ta sẽ bắt đầu tự hỏi tại sao? Mặc dù việc cô dính
dáng đến vụ này vẫn đang được giữ bí mật nhưng sẽ thật ngu ngốc khi bỏ
qua nguy cơ thông tin bị rò rỉ. Tôi muốn chuẩn bị cho khả năng đó.”
“Nhưng tôi hầu như không thấy mặt gã ấy.” Cameron nói. “Hắn ta có
thể bước đến trước mặt tôi trên phố mà tôi không nhận ra hắn.”
“Đó chính xác là lí do tại sao cô cần phải được bảo vệ.”
Cameron lặng người. Cô vẫn luôn biết tình hình nghiêm trọng – rốt
cuộc thì một phụ nữ đã bị làm ngạt đến chết nhưng kể từ tối thứ Sáu, cô đã
hi vọng có thể là hơi ngây thơ rằng, sự dính dáng của cô đến bí ẩn xung
quanh cái chết của Mandy Robard và việc tống tiền thượng nghị sĩ Hodges
căn bản là xong rồi.
Cameron đưa tay lên day day hai bên thái dương, cảm thấy cơn đau
đầu đang ập đến. “Tôi có thể ở bất kì một khách sạn nào khác, nhưng
không hiểu sao lại cứ phải là Peninsula.”
“Chúng tôi sẽ bảo vệ cô, Cameron.”
Cô nhìn chằm chằm vào người vừa nói sau khi nghe những lời trấn an
ngoài mong đợi đó. Jack hình như định nói gì thêm, nhưng những lời của
anh lại chuyển sang giọng dửng dưng: “Dù sao thì cô cũng là nhân chứng
then chốt của chúng tôi.”
“Vậy sẽ chỉ có hai anh canh chừng tôi hay còn có cả những đặc vụ liên
bang khác nữa?” Cameron hỏi.
“Thật ra, vì Sở có trách nhiệm chủ yếu trong việc điều tra nên cảnh sát
Chicago sẽ đảm nhiệm việc bảo vệ.” Wilkins đáp.