Nam Cao
Đôi lứa xứng đôi
Đôi lứa xứng đôi
Hắn vừa đi vừa chửi. Bao giờ cũng thế, cứ rượu xong là
hắn chửi. Bắt đầu chửi giời. Có hề gì? Giời có của riêng
nhà nào? Rồi hắn chửi đời. Thế cũng chẳng sao: đời là tất
cả nhưng chẳng là ai. Tức mình hắn chửi ngay tất cả làng
Vũ Ðại. Nhưng cả làng Vũ Ðại ai cũng nhủ, “Chắc nó trừ
mình ra!” Không ai lên tiếng cả. Tức thật! Ồ! Thế này thì
tức thật! Tức chết đi được mất! Ðã thế, hắn phải chửi cha đứa nào không
chửi nhau với hắn. Nhưng cũng không ai ra điều. Mẹ kiếp! Thế thì có phí
rượu không? Thế thì có khổ hắn không? Không biết đứa chết mẹ nào đẻ ra
thân hắn cho hắn khổ đến nông nỗi này? A ha! Phải đấy, hắn cứ thế mà
chửi, hắn chửi đứa chết mẹ nào đẻ ra thân hắn, đẻ ra cái thằng Chí Phèo!
Hắn nghiến răng vào mà chửi cái đứa đã đẻ ra Chí Phèo. Nhưng mà biết
đứa nào đã đẻ ra Chí Phèo? Có giời mà biết! Hắn không biết, cả làng Vũ
Ðại cũng không ai biết...
Một anh đi thả ống lươn, một buổi sáng tinh sương đã thấy hắn trần truồng
và xám ngắt trong một váy đụp để bên một lò gạch bỏ không, anh ta rước
lấy và đem về cho một người đàn bà góa mù. Người đàn bà góa mù này bán
hắn cho một bác phó cối không con, và khi bác phó cối này chết thì hắn bơ
vơ, hết đi ở cho nhà này lại đi ở cho nhà nọ. Năm hai mươi tuổi, hắn làm
canh điền cho ông lý Kiến, bấy giờ cụ bá Kiến, ăn tiên chỉ làng. Hình như
có mấy lần bà ba nhà ông lý, còn trẻ lắm mà lại hay ốm lửng, bắt hắn bóp
chân, hay xoa bụng, đấm lưng gì đấy. Người ta bảo ông lý ra đình thì hách
dịch, cả làng phải sợ, mà về nhà thì lại sợ cái bà ba còn trẻ này. Người bà
ấy phốp pháp, má bà ấy hây hây, mà ông lý thì hay đau lưng lắm; những
người có bệnh đau lưng hay sợ vợ mà chúa đời là khỏe ghen. Có người bảo