Chí Phèo nhận đi ngay! Hắn tức khắc đến nhà đội Tảo, và cất tiếng chửi
ngay từ đầu ngõ. Giá gặp phải hôm khác, thì có án mạng rồi: đội Tảo cũng
có thể đâm chém được, chưa bao giờ chịu hàng trước cuộc giao tranh.
Nhưng phúc đời cho hắn, hay là cho Chí Phèo, hôm ấy hắn ốm liệt giường,
không sao nhắc mình dậy được, có lẽ hắn cũng không biết Chí Phèo chửi
hắn. Vợ hắn, thấy Chí Phèo thở ra mùi rượu, và biết rõ đầu đuôi món nợ,
lấy năm mươi đồng giấu chồng đưa cho người nhà đi theo Chí Phèo. Đàn
bà vốn chuộng hòa bình; họ muốn yên chuyện thì thôi, gai ngạnh làm gì
cho sinh sự. Vả lại, bà đội cũng nghĩ rằng chồng mình đang ốm... chồng
mình có nợ người ta hẳn hoi... Và năm chục đồng bạc đối với nhà mình là
mấy, lôi thôi lại chả tốn đến ba lần năm chục đồng!
Vì thế, Chí Phèo mới được vênh vênh ra về: hắn thấy hắn oai thêm bậc nữa.
Hắn tự đắc: “anh hùng làng này cóc có thằng nào bằng ta!” Cụ bá thấy
mình thắng bên địch mà không cần đến hội đồng làm biên bản xem chừng
thích chí. Cụ đưa luôn cho anh đầy tớ chân tay mới luôn năm đồng.
- Anh Chí ạ, cả năm chục đồng này phần anh, nhưng nếu anh lấy cả thì chỉ
ba hôm là tan hết. Vậy anh cầm lấy chỗ này uống rượu còn để tôi bán cho
anh mảnh vườn; không có vườn đất thì làm ăn gì?
Chí Phèo “vâng dạ” ra về. Mấy hôm sau, cụ bá bảo lý Cường cho hắn năm
sào vườn ở bãi sông cắm thuế của một người làng hôm nọ. Chí Phèo bỗng
thành ra có nhà. Hồi ấy hắn mới đâu hăm bảy hay hăm tám tuổi...
Bây giờ thì hắn đã thành người không tuổi rồi. Ba mươi tám hay ba mươi
chín? Bốn mươi hay là ngoài bốn mươi? Cái mặt hắn không trẻ cũng không
già: nó không còn phải là mặt người: nó là mặt của một con vật lạ, nhìn mặt
những con vật có bao giờ biết tuổi? Cái mặt hắn vàng vàng mà lại muốn
xạm màu gio; nó vằn dọc vằn ngang, không thứ tự, biết bao nhiêu là vết
sẹo. Vết những mảnh chai của bao nhiêu lần ăn vạ kêu làng, bao nhiêu lần,
hắn nhớ làm sao nổi? Bao nhiêu việc ức hiếp, phá phách, đâm chém, mưu
hại người ta giao cho hắn làm! Những việc ấy chính là cuộc đời của hắn;
cuộc đời mà hắn cũng chả biết đã dài bao nhiêu năm rồi. Bởi vì ngay đến
cái thẻ có biên tuổi hắn cũng không có, trong sổ làng người ta vẫn khai hắn
vào hạng dân lưu tán, lâu năm không về làng. Hắn nhớ mang máng rằng có