Bà phó Nhuận, đang bế con, thiu thiu ngủ, mơ màng như có tiếng ai
gọi ngoài ngõ. Bà vừa mở mắt, thì thấy Trinh và Trạch vào. Mắt chúng nó
dại hẳn ra; mặt chúng xám ngắt. Chắc là chúng phải đòn, trốn vào đây.
Trạch chạy nép vào xó nhà, Trinh luống cuống, lại ra ngoài xuống bếp.
Nghe Khiết gọi, bà muốn giấu cho hai cháu, không lên tiếng. Không thấy
thưa, Khiết vào. Trạch cuống quít, chạy vù ra. Khiết đuổi theo. Trạch hoảng
hốt ôm chầm lấy cây cau, mắt long lên, thét thật to như sợ đánh. Bà phó
Nhuận nắm tay Khiết lại:
- Chị tha cho em. Đánh mãi nó sợ thất kinh, lạc đi thì chết.
- Nào có ai đánh nó!
Trạch chạy vào trong bếp. Bà phó Nhuận ái ngại:
- Tội nghiệp! Chúng nó là trẻ con; đe chúng nó qua loa, ai lại làm
chúng nó thất kinh như thế này?
Khiết chạy theo vào bếp. Cả Trinh, cả Trạch, đang luống cuống chui
đầu vào đống gio. Khiết nắm tay chúng lôi ra. Chúng run rẩy và mắt nháo
nhác như sợ lắm. Đứa nào cũng so người lại. Khiết quát to ba, bốn tiếng.
Chúng dần dần ngây người, đờ mặt ra. Một lúc lâu, Trạch tỉnh dần. Nó bẽn
lẽn, khe khẽ kêu:
- Chị Khiết!
- Chúng mày đi đâu đấy?
Nó ngơ ngác không hiểu. Khiết hỏi:
- Chúng mày vào nhà bà phó làm gì vậy?
Nó nhìn bà phó Nhuận, khẽ chào:
- Bà!