ĐÔI MẮT - Trang 102

Nhưng có ba con chó rất to, xộc ra, nhe những cái răng trắng hớn.

Chúng sủa ầm ĩ, cắn những cái cột giậu tre sồn sột. Có con lấy chân trước
cào cào đất. Con nào cũng chực nhảy xổ vào chúng nó. Lại có tiếng người
trong nhà chạy ra. Trinh và Trạch sợ hãi, bỏ cây vam, chạy...

Bây giờ chúng ngừng lại trước một cái vườn tĩnh mịch. Giậu rất thưa,

chỉ khẽ vạch là chui vào được. Qua lỗ giậu, chúng thấy một cái nhà gianh
nhỏ bé. Không thấy chó. Hình như cũng chẳng có ai ở nhà. Vừa tiện!
Chúng lẳng lặng ra hiệu cho nhau chui vào. Chúng nhìn ngơ ngác một lúc,
rồi lại một gốc chuối kín đáo hơn tất cả. Trinh hạ cái rổ sề. Hai đứa bước
vào, ngồi khoanh chân lại, quay mặt vào với nhau. Chúng nói khe khẽ sợ có
người nghe thấy. Hai đứa cũng lo lắng. Chúng chỉ lo gặp người ta vào.

*

Cơm dọn xong rồi. Người ta gọi Trinh và Trạch. Không thấy đứa nào

thưa. Chết thật! Hay rơi xuống ao cả rồi? Người ta tìm khắp vườn. Chẳng
thấy đâu. Người nọ hỏi người kia. Mẹ chúng đã rưng rưng nước mắt. Cả
nhà nhớn nhác, mỗi người một ngả, đi tìm.

Khiết, chị lớn của Trinh và Trạch, đi ra phía hàng. Hàng không có

người. Khiết đang phân vân chưa biết đi ngả nào thì gặp bà Lai. Bà này bảo
gặp chúng khoác cái rổ đi trong quãng đến nhà quan:

- Tôi tưởng chúng nó đi lấy ngọn mía ở nhà bà phó Nhuận. Cứ thấy

chúng nó giở đi giở lại ba, bốn lần ở quãng từ tha ma đến cầu gỗ.

Khiết chạy một mạch đến nhà bà phó Nhuận. Im ắng cả. Không chừng

bà lại khóa cửa đi đâu rồi. Khiết gọi. Khiết mới gọi một tiếng, đã thấy trong
vườn lắc rắc. Chắc con chó chạy ra cắn trộm. Khiết cúi xuống, phòng bị
sẵn. Nhưng không, Khiết thoáng thấy hai đứa trẻ chạy về phía sau. Một đứa
cầm rổ sề úp lên đầu. Đích là chúng nó! Chúng nó vào làm gì đấy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.