- Thì cứ lại. Đã đi đến đây rồi, còn mấy bước nữa, sao lại về?
- Lại thì lại nhưng cũng bằng công toi!
- Công toi thì công toi!
Chúng đi thẳng ngay vào quán. Sắp bước vào, Trạch bỗng hoảng hốt
quay ra, nó thấy một con trâu đen, to, dữ dội, sừng cong và nhọn hoắt, xộc
ra đuổi nó. Trinh chẳng trông thấy gì, nhưng thấy em chạy, thì cũng chạy
theo em. Chúng dắt díu nhau cùng chạy. (Những người gặp chúng kể lại
rằng chúng chỉ đi rảo bước chứ không phải chạy). Chạy một lúc thì chúng
quên hẳn con trâu. Quên cả việc đi mua bánh đa ăn cho đỡ đói. Mà chúng
cũng không đói nữa. Chúng thấy người nhẹ nhõm, lòng vui vui. Chúng
định đi đâu? Chúng không biết. Mà cũng không biết con đường đang đi là
đường nào, cảnh hai bên khoáng đãng và tươi đẹp, những đồng lúa bát ngát
rải màu xanh non. Đến tận chân trời; một vài cái ao, nước lấp lánh dưới
những tia nắng đẹp; một xóm rất nhiều nhà gạch, san sát như ngoài phố;
một cái đền, đầu mái cong chọc thủng đám lá si; một cái cầu gỗ; lại một cái
đền như cái trước, một xóm nhà gạch như xóm trước rồi ao, rồi ruộng, rồi
xóm nhà gạch, một cái đền, một cái cầu gỗ nữa... Cảnh không thay đổi mấy,
quanh quẩn chỉ mấy thứ đó, nhưng chúng đi không biết chán.
Bỗng Trinh níu em, đứng dừng lại trên bờ một cái lạch, nước trong
veo. Tôm tép nhiều quá, lúc nhúc, giá lấy rổ chao cũng được vài ba bát. Hai
đứa vén quần lội xuống. Trinh lấy rổ sề chao. Tôm tép ngầu ngầu trong rổ,
nó thích quá! Thích quá! Trời ơi! Nhiều biết bao! Nhưng đến lúc nhấc rổ
lên thì tôm tép lọt ra ngoài mất cả. Những nan rổ sề thưa, mắt rổ to lọt là
phải lắm. Bỏ thì tiếc. Tìm đâu được cái gì mà chao bây giờ? Trạch cúi
xuống, lấy bàn tay vớt, cái vạt áo trước của nó phê xuống nước. Trinh bỗng
nghĩ ra cách lấy vạt áo của Trạch, làm vó chao. Nó bảo Trạch xè vạt áo ra,
cúi xuống. Trạch cúi, cố cúi nhưng vẫn chưa chao được. Trinh bỗng quắc
mắt lên. Nó nắm lấy cái cổ tròn tròn của em, dúi xuống. Trạch thét lên.
Trinh cười sằng sặc, càng dúi mạnh. Trạch chống lại. Trinh bóp cổ, Trạch