ĐÔI MẮT - Trang 98

- Nói đến canh bánh đa mà thèm!

Trạch cũng thấy mồm dần dần đầy nước rãi. Chúng nhịn đói từ trưa

hôm qua đến giờ. Giời làm đói kém, nhà nào cũng thế thôi: trưa nay một
lùm lùm bát, đợi đến trưa mai mới lại được một lùm lùm bát. Trạch, ba
tháng ở nhà dì, cứ mỗi ngày ba bữa ăn đến tròn cái bụng, bây giờ đói quá.
Càng đói nó càng thương chị: chị nó chưa được ăn no bao giờ. Nhưng
thương hại thế thôi, chứ biết làm sao được? Bà thì già, mẹ thì túng, chúng
nó còn lau nhau cả, chỉ biết ăn không biết làm, đào đâu ra tiền mà ăn no?
Nó bảo Trinh:

- Thôi, chúng ta cố làm xong chỗ này đi; đến trưa, rồiăn cơm.

Trinh, an phận:

- Phải đấy. Bây giờ mà ước canh bánh đa thì có làtreo mõm!

Rồi nó cúi xuống, loay hoay giẫy cỏ. Nhưng cái thèm ăn chưa chịu rời

khỏi óc; nó lại bảo:

- Hãy ước một tấm bánh đa thật giòn mà nhai cho sướng mồm.

Trạch nghĩ ngợi một thoáng, rồi bảo:

- Thế thì được.

- Không biết lấy tiền đâu mà được?

- Tôi hãy còn một xu.

Đó là tiền dì nó cho, đi xe còn thừa. Nó định để bỏ ống, nhưng nghĩ

thương chị quá, không nỡ để. Nó bàn với chị:

- Ta đi ra chợ hàng mua tấm bánh đa, chị em mìnhăn chơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.