Đêm hôm ấy không có giăng, nhưng giời cũng không tối lắm. Thức
giấc, bà chúng nó ra ngoài đi tiểu. Đêm nào bà cũng phải dậy đi một lần.
Hôm ấy, đi xong, bà thấy mắt hoa lên và người hơi bủn rủn. Không khéo bà
lại cảm! Bà vội quay vào nhà. Giời tối thêm hay mắt bà mờ? Cái hè nhà
đâu, bà chẳng còn trông rõ nữa. Nhưng mà còn cần gì phải trông; mọi lần
đều thế, có lần giời đen như mực, bà cứ nhắm mắt lại cũng không nhầm
đường; cái việc ấy thuộc quá rồi, bà có thể làm như một cái máy. Nhưng
chết nỗi! Bà đi mãi mà chưa thấy đầu hè đâu. Bà đưa tay quơ ra trước mặt.
Ô hay! Cái gì tròn, nhẵn... À này cái mấu, thôi đây là bụi tre. Bà giật mình
đến thót một cái; chân trước bà thụt ngay xuống bùn. Hỏng mất! Đây là
vườn trước, bà đã đến tận bờ ao nhà bà phó Sâm. Sao thế nhỉ? Bà nhớ rõ
ràng bà có quay người lại, mà sao không giở vào lại đi ra thế này! Bà muốn
lộn lại, nhưng lúng túng, cứ một bước lại gặp tre, lại thụt một chân xuống
nước. Không dám đi nữa, bà ôm chặt lấy một cây tre, mở to mắt ra, cố
nhìn. Ở đằng xa, chín mười người cầm đóm thấp thoáng trên bờ nước; có
người cúi xuống; tay họ cắp rá, có lẽ họ đi xóc gạo... Quái! Nhà bà phó
Sâm có công việc gì mà đi xóc gạo sớm thế, mà lại nhiều người thế? Chó
bốn bên đổ xô vào, xao lên. Chết thật! Ở nhà bà, chúng nó ngủ sao mà mệt
thế! Giá trộm nó vào nó dỡ nhà đi cũng không biết. Bà cất tiếng gọi Trinh.
Nó ngủ say. Bà gọi Kính: không thưa nốt! Bà gọi Đạt. Rồi bà gọi Khiết.
Gọi lâu lắm, lần lượt gọi tên cả nhà. Chó xung quanh rú cả lên! Ở nhà vẫn
không ai nghe thấy. Ngủ gì mà như chết vậy? Hàng xóm nghe thấy cả; có
người ở rất xa cũng nghe thấy có tiếng gọi rất lâu; họ thức dậy lắng tai
nghe: tiếng gì mà lạ quá, lúc run run, lúc ú ớ, có lúc tru lên như tiếng thú
nghe mà rợn! Anh Luân, nhà gần đấy, thấy khang khác, chạy ra nghe
ngóng, và khi đã chắc chắn người ta gọi nhà bà Lý, liền gọi hộ. Anh mới
gọi hai, ba tiếng, trong nhà đã thưa. Trinh và Khiết đốt đèn, chạy ra. Chúng
thấy bà chúng đứng tận dưới vệ ao nhà ông Chánh Hội. Đấy là cái ao ở
đằng sau nhà, đâu có phải là nhà bà phó Sâm. Mà cũng chẳng có ai vác
đóm đi xóc gạo; cả nhà ông Chánh Hội thấy động chạy ra; họ bảo họ vẫn
nằm nghe ngóng, chứ có đóm đèn gì đâu? Bà bị ma đưa rồi. Nó định dìm
kia đấy, nhưng số bà chưa chết. Hú vía! Kể cũng cònlà may!...