ĐÔI MẮT - Trang 125

sau, Mão và Trung đã thấy Hộ đỏ tai, dộng một cái vỏ chai bia xuốngmặt
bàn:

- Cuốn "Đường về" chỉ có giá trị địa phương thôi, các anh có hiểu

không? Người ta dịch nó vì muốn biết phong tục của mọi nơi. Nó chỉ tả
được cái bề ngoài của xã hội. Tôi cho là xoàng lắm! Một tác phẩm thật giá
trị, phải vượt lên bên trên tất cả các bờ cõi và giới hạn, phải là một tác
phẩm chung cho cả loài người. Nó phải chứa đựng được một cái gì lớn lao,
mạnh mẽ, vừa đau đớn, lại vừa phấn khởi. Nó ca tụng lòng thương, tình bác
ái, sự công bình... Nó làm cho người gần người hơn. Như thế mới thật là
một tác phẩm hay, các anh có hiểu không? Tôi chưa thất vọng đâu? Rồi các
anh xem... Cả một đời tôi, tôi sẽ chỉ viết một quyển thôi, nhưng quyển ấy sẽ
ăn giải Nobel và dịch ra đủ mọi thứ tiếng trên hoàn cầu!

Trung gật gù cười, vẫn cái cười lặng lẽ của y. Mão thì cười hô hố. Hộ

không cười, mặt căng lên vì hứng khởi. Hắn nói say sưa lắm. Và đến lúc
đèn phố bật, Trung và Mão muốn về, Hộ bảo luôn:

- Thong thả đã! Đi đâu mà vội? Chúng mình đi uống rượu... Tôi có

tiền...

*

Sáng hôm sau. Hắn thức dậy trên cái giường nhà hắn. Hắn thấy mình

mẩy đau như dần, đầu nặng, miệng khô và đắng. Cổ thì ráo và khát cháy.
Hắn đưa tay với ấm nước ở trên bàn để uống. Ấm nước đầy và nước hãy
còn âm ấm. Đó là một sự ý tứ của Từ. Hộ hiểu thế, và lòng buồn nao nao.
Bởi hắn lờ mờ nhớ ra rằng: hình như đêm qua hắn say rượu, đi la cà chán
rồi về, lại gây sự với Từ; hình như hắn lại đánh cả Từ, đuổi Từ đi, rồi mới
đóng cửa lại và đi ngủ... Hắn đột nhiên hoảng sợ, nhỏm dậy, mắt nhớn nhác
tìm Từ. Nhưng không! Từ vẫn còn nhà... Chắc hẳn trong lúc quá say, hắn
gài cửa, nhưng chưa gài được, thành thử khi thấy hắn ngủ mệt rồi, Từ lại bế
con vào. Bây giờ Từ đang thiếp đi trên võng, đứa con nhỏ nằm bên. Từ vốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.