ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 111

- Bác sĩ làm sao chịu nổi những lời xa xôi bóng bẩy. Cô nghĩ kỹ sẽ

thấy càng gây thêm khó khăn cho bác sĩ.

Hiền đáp:

- Tôi thì tôi không sợ nhưng chỉ lo là anh Vũ lại phải khổ tâm! Tồi còn

biết giúp ảnh việc gì hả cô? Không lẽ tối ngày cứ ở không như vầy? Tôi
thấy buồn lắm!

Liễu thầm phục Hiền, nàng thuộc hàng phụ nữ đáng nể trọng. Dù bước

sang hoàn cảnh mới, khả quan hơn không còn chật vật vì sự sống, nhưng
Hiền vẫn nghĩ đến công việc. Nàng buồn chán khi phải "ngồi không" an
hưởng! Thiếu gì phụ nữ được như Hiền sẽ quên ngay hoàn cảnh cũ, chỉ
muốn sống sung sướng trong nhung lụa. Hiền không phải là hạng người
như vậy. Liễu càng cảm mến nàng hơn.

Liễu vụt nói một câu không nghĩ trước:

- Cô buồn thì tôi sẽ đến với cô thường hơn.

- Thiệt vậy sao, cô Liễu?

- Thiệt mà...

Rồi Liễu nhìn bé Lệ. Nó đã ngủ từ lúc nào, hơi thở đều đều. Nàng sửa

bé Lệ nằm ngay trở lại, lấy mền đắp lên cho nó. Hiền kéo chiếc gối của con
cho thẳng, khẽ bảo Liễu:

- Tội nghiệp con tôi, gần bảy tuổi mới biết mặt cha.

Liễu thở dài, không nói gì hết! Nàng có linh cảm: "cuộc đời của mẹ

con Hiền vẫn chưa hết khổ đau!” Nhưng hiện tại Liễu không muốn nói ra.
Phải chi Vũ không biết hối hận vì câu chuyện ngày xưa, không biết thương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.