ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 121

phì cười. Chưa nắm được bằng cớ gì rõ rệt mà ông đã lên án Vũ quá gắt
gao!

Và suốt buổi ăn trưa hôm đó với mấy "mái chín" ở Chợ Lớn, ông rất ít

nói, lúc nào vẻ mặt cũng đăm chiêu suy nghĩ. Những bạn bè làm ăn chung
với ông từ lâu, cũng phải ngạc nhiên trước thái độ ấy. Có người vỗ vai ông
nói:

- Đang toan tính “thầu" một mối nào lớn lắm hả? Sao coi bộ thẩn thờ

vậy?

Ông Thiện chỉ mĩm cười, không nói gì hết. Hiện tại ngoài hạnh phúc

của con gái ra, ông chẳng còn thiết gì nữa.

Chính ông đã chọn Vũ cho Mộng Ngọc và cố tạo hoàn cảnh cho hai

ngươi yêu nhau. Nếu Mộng Ngọc khổ vì chồng là do lỗi của ông! Trước
kia, sở dĩ ông muốn gả con cho Vũ, phần lớn vì quý tính cương trực của
bạn. Ông giúp đỡ Vũ nên người vì tin tưởng chàng sẽ gây được hạnh phúc
cho Mộng Ngọc.

Buổi chiều trở về hãng thầu, ông đóng kín cửa phòng riêng, không tiếp

khách. Ông nghĩ đến cách cho người theo dõi Vũ từng bước, khi chàng ra
khỏi nhà, nhưng sợ câu chuyện vỡ lỡ ra còn có hại cho danh giá gia đình
hơn. Cuối cùng, ông nghĩ chỉ có cách sống gần gũi bên vợ chồng Vũ để dễ
bề dò xét. Ông mượn cớ cần được yên tĩnh nên sang nhà con ở trong ít lâu,
chắc là Vũ không nghi ngờ gì cả.

Ông Thiện rất mừng khi tìm được giải pháp đó, nên điện thoại ngay

cho con gái. Giữa lúc ấy, Vũ đang làm việc trong phòng mạch. Chàng nghe
tiếng chuông điện thoại reo liền dở máy lên nghe:

- Alô!

- Alô! Vũ đó hả con?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.