ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 142

Ông đi thẳng về phòng riêng để dễ bề suy tính. Ông ngờ thiếu phụ và

đứa bé kia là hai người mà ông đã gặp đi chung với Vũ hôm trước. Bây giờ,
ông muốn dò xét họ, nhưng chưa biết tính cách nào? Nếu ông đến sát cánh
cửa ăn thông qua phòng mạch, Mộng Ngọc có thể lo lắng dò hỏi, chỉ gây
thêm rắc rối. Mà nếu không đến đó thì làm sao biết được sự thật?!

Ông Thiện chợt nghĩ: “Hay là mình đi thẳng qua phòng mạch nhứt

định sẽ chạm mặt cả hai người"! Nhưng lỡ ra thiếu phụ là khách lạ đem con
đến trị bệnh thì ông mới nói làm sao với con rể? Chì vì không muốn cho
Mộng Ngọc biết sớm, sinh buồn phiền, nên ông Thiện cảm thấy lúng túng!

Ở bên phòng mạch, lúc bấy giờ, Liễu đang sợ điếng hồn, khi thấy

Hiền bồng con bước vào. Nàng vừa đưa bệnh nhân ra, chợt thấy Hiền, kêu
lên:

- Kìа cô!

Hiền cũng lên tiếng:

- Cô Liễu!

Rồi nàng bồng bé Lệ đến cửa phòng mạch. Liễu hỏi:

- Cháu làm sao vậy!

- Nó bệnh nhiều lắm cô! Ảnh đi đâu rồi?

Liễu chỉ tay vào trong, bảo Hiền:

- Bác sĩ kìa. Cô vào đi!

Nhiều bệnh nhân đã lấy số trước, lộ vẻ ngạc nhiên nhìn Liễu, trong khi

Hiền bước vô phòng.

Liễu sợ phật lòng các thân chủ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.