ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 249

- Rồi đi đâu mẹ? Ba không cho ở hả?

- Cho chớ, nhưng mẹ không muốn ở.

Bé Lệ ngơ ngác không rõ ý mẹ. Tại sao ba nó "tử tế” như vậy mà mẹ

nó bỏ đi? Rồi đi về đâu? Trở về dưới quê ở với ông bà Giáo ư? Bé Lệ
không thích chút nào hết. Nó hỏi lại Hiền:

- Rồi đi đâu mẹ?

- Mẹ cũng không biết nữa. Nhưng chắc là không thể ở lại đây rồi.

Hiền nằm xuống bên con, thở dài nhìn lên nóc mùng. Thật tình nàng

cũng chưa biết mình sẽ đi đâu và làm nghề gì để nuôi con? Nhưng nàng
không thể ở lại nơi nầy trong điều kiện mà Vũ đã nói lúc nãy. Nàng yêu Vũ
và chỉ muốn làm vợ chàng chớ đâu phải đến đây để giao con cho chàng
nuôi dưỡng và sống nhờ cậv sự đùm bọc của chàng. Hiền khổ lắm. Ngày
xưa, nàng còn chịu đựng được bao nỗi đắng cay vì tin tưởng ở tình yêu của
Vũ, hy vọng có ngày còn gặp lại chàng sẽ sống trong tình chồng nghĩa vợ.
Chớ có ngờ đâu lại gặp một sự thật hết sức phũ phàng: "Vũ không hề yêu
nàng. Và tình yêu ngày xưa, chỉ là mối tình dại dột qua đường”. Hiền nghĩ
đến đó thì khổ tâm không chịu được. Nàng quay mặt sang bên, để mặc cho
nước mắt khơi dòng. Nàng không muốn bé Lệ trông thấy mẹ khóc một cách
yếu hèn. Bỗng có tiếng động ở cửa phòng, rồi tiếng chị bếp gọi nàng:

- Thưa mợ!

Hiền úp mặt vào gối cho nước mắt thấm hết đi, rồi ngồi dậy, nhìn chị

bếp hỏi:

- Có chuyện gì vậy dì?

Chị bếp bước đến bên giường nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.