ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 253

cuộc đời. Hiền lại nghĩ đến cha. Nàng biết không bao giờ ông tha thứ cho
nàng vì những lỗi lầm ngày trước. Ông có khắt khe như thế cũng đáng tội
cho nàng. Hiền nhở rõ những lời khuyên dạy của cha trong những đêm mưa
dưới ánh đèn, trong gian nhà ấm cúng:

- “Làm thân con gái mà nhẹ dạ non lòng, nghe lời đường mật của bọn

trai tơ thì có ngày hối không kịp đó con!”

Bây giờ Hiền thấm thía làm sao, khi nhớ lại câu nói của cha. Dù ông

có khắt khe, Hiền cũng không dám oán trách. Nàng đáng tội quá mà! Con
gái lớn lên, đường đời chưa biết, không để cha mẹ "dựng vợ, gả chồng" tự
mình gieo khổ cho mình còn oán trách ai?! Hiền thở dài, nước mắt rưng
rưng, khi nhớ lại những việc đã qua trong đời. Chị bếp đã trở xuống nhà và
ngồi sát bên nàng hỏi:

- Có chuyện gì vậy mợ?

Hiền quay nhìn chị bép khẽ đáp:

- Tôi đang khổ lắm dì Ba! Bây giờ không biết phải đi về đâu?

Chị bếp sửng sốt nhìn Hiền:

- Mợ nói gì tôi không hiểu! Mợ định đi đâu? Sao không ở đây?

Hiền nghẹn ngào đáp:

- Tôi không còn ở đây được nữa! Tôi không ngờ mình chi là một kẻ

thừa.

Chị bếp há hốc mồm không thốt được nên lời. Hiền nói thế là nghĩa lý

gì. Hay là nàng ghen? Chị bếp nghĩ thế nên khẻ hỏi Hiền:

- Bộ mợ nghi ngờ bác sĩ thương một người khác sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.