ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA - Trang 61

Bé Dung mắc cỡ úp mặt vào vai cha, Vũ nhìn Mộng Ngọc, có cảm

tưởng như nàng đang trách khéo mình. Mộng Ngọc vẫn giữ vẻ mặt thản
nhiên:

- Mình rửa mặt rồi ăn cơm...

Vũ thả bé Dung xuống, đi về phía phòng rửa mặt. Chàng nghĩ đến

Hiền và bé Lệ. Giờ này chắc hai mẹ con đang dùng cơm. Hồi trưa, chàng
có bảo Hiền, sợ mình bận việc, không đến được. Hiền không nói gì, mà chỉ
nhìn quanh nhà rồi bảo chàng:

- Nhà rộng quá! Em có hơi sợ.

Vũ thấy tội nghiệp nàng, nên lúc nãy mới có ý mời Liễu đến nhà với

Hiền. Biệt thự mới mướn, ngoài chị bếp và ông già gác cổng, trong nhà chỉ
có mẹ con của Hiền. Nàng lại quá bỡ ngỡ trước sự sống mới. Từ bao lâu
nay, Hiền sống trong cảnh thanh đạm, nên có vẻ ngại ngùng khi bước vào
ngôi biệt thự mà Vũ mới mướn. Nàng đã hỏi Vũ:

- Nhà này của ai mà sang trọng quá vậy anh?

Đến lúc Vũ cho biết mẹ con nàng sẽ ở đó, Hiền lắc đầu nói:

- Em sợ lắm! Nhà rộng quá, em không thích đâu anh. Phải chi em và

con được ở một căn phố nhỏ như của cô Liễu cũng đủ rồi.

Vũ phải giải thích điều tiện lợi, khi ở biệt thự, nàng mới chịu nghe.

Song giờ đây, Vũ thấy lo lắng không biết Hiền ở đằng ấy có yên chăng?
Chàng trở ra phòng ăn thì Mộng Ngọc và bé Dung đang ngồi sẵn ở bàn. Vũ
kéo ghế ngồi xuống rồi nhìn bé Dung cười nói:

- Con cũng ngồi bàn nữa ư? Sao không để chị vú đút cơm cho.

Mộng Ngọc đáp thay con:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.