Chương 38: Bố mẹ
Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ thì Bắc Vũ mới
tỉnh dậy. Cô vừa mở mắt ra đã trông thấy một gương mặt anh tuấn ở ngay
bên cạnh.
Thẩm Lạc vẫn chưa tỉnh dậy. Những tia sáng ấm áp ngoài cửa sổ chiếu
lên mặt anh, làm cô có cảm giác trông anh dịu dàng, ấm áp hơn mọi ngày.
Bắc Vũ vẫn còn nhớ rõ là tối hôm qua cô để tóc ướt đi ngủ. Mà trong lúc
đang mơ màng, cô lại cảm thấy có một bàn tay của ai đó đang len lỏi ở
trong tóc cô, còn cả tiếng kêu nho nhỏ của chiếc máy sấy tóc văng vẳng
bên tai nữa. Cô đoán là Thẩm Lạc thấy cô mệt quá nên sấy tóc hộ cô.
Đúng là tối hôm qua hai người không có làm cái gì cả, thế nhưng khi
tỉnh dậy thấy mình nằm ở trong lòng anh, thì Bắc Vũ cảm thấy hơi kỳ lạ.
Cô không thích những hành động thân mật vượt quá quan hệ thế này. Vì
vậy cô định quay mặt đi. Nhưng cô còn chưa kịp dời ánh mắt của mình
khỏi mặt anh, thì Thẩm Lạc đã tỉnh dậy.
Vì hai người nằm sát nhau, nên Bắc Vũ có thể trông thấy cả cái bóng của
mình ở trong con mắt của anh. Cô thấy hơi bối rối, nên giả vờ ngáp một cái
rồi ngồi dậy:
– Chào buổi sáng!
– Chào buổi sáng.