Chất giọng trầm trầm xen lẫn một chút lười nhác vì mới ngủ dậy của
Thẩm Lạc cũng vang lên, nghe rất là gợi cảm.
Vì tối qua được đi ngủ sớm, chất lượng giấc ngủ cũng rất tốt, nên lúc này
Bắc Vũ đã tràn đầy năng lượng. Cô bò xuống khỏi giường, vươn vai một
cái, rồi mới nói:
– Giường của anh êm thật đấy.
– Ừ, nếu em thích thì sau này ngủ ở đây luôn cũng được. Dù sao cũng
tiện mà.
Bắc Vũ cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng nghĩ mãi cũng không biết nó lạ ở
chỗ nào.
Trong hai tuần tiếp theo Bắc Vũ đều có loại cảm giác như vậy, vì chỉ cần
Thẩm Lạc dỗ dăm ba câu, là cô lại ngủ ở nhà anh.
Mà phần lớn hai người đều chỉ nằm không.
Tiết trời đã sang thu, nên công việc của cô cũng bận rộn hơn. Công ty cô
đang ở trong thời kỳ phát triển, nên ngày nào cô cũng phải thảo luận với
nhà thiết kế về mẫu mã mới, nói chuyện với bên cung ứng hàng, và xử lý
những khách hàng khó tính.
Không phải ngày nào cô cũng có mặt ở công ty, nên tất nhiên số lượng
bữa trưa ăn cùng bố con Thẩm Lạc cũng giảm đi. Có đôi khi chín mười giờ
đêm cô mới được về nhà.
Với một cuộc sống như vậy, thì việc có một giấc ngủ ngon sẽ quan trọng
hơn là việc lăn giường. Mà khi ngủ ở bên nhà Thẩm Lạc, cô lại thấy mình
ngủ ngon hơn.