ĐỢI MƯA TẠNH - Trang 161

Xe nhanh chóng rời khỏi cao tốc, chuyển vào con đường gập ghềnh vùng
ngoại thành. Đột nhiên xe đi qua một chỗ không bằng phẳng, tất cả mọi
người trên xe đều bị nảy lên.
Người Tiểu Phi Thuyền nhẹ, đầu đập vào thành ghế phía trước, kêu lên một
tiếng.
Bắc Vũ lại càng hoảng sợ, vội vàng hỏi cậu bé: "Có đau không?"
Tiểu Phi Thuyền xoa trán cười: "Hơi hơi ạ."
Lái xe ở đằng trước nhắc nhở: "Đoạn đường này đang sửa đi hơi xóc, mọi
người ngồi vững một chút."
Thẩm Lạc cau này, đúng lúc tìm được lý do thoát thân, đứng dậy bảo cô gái
bên cạnh dịch ra, đi lên hàng ghế trước, bế Tiểu Phi Thuyền lên đùi, ngồi
bên cạnh Bắc Vũ.
Tiểu Phi Thuyền nói: "Cha ơi, con ngồi ổn mà, chị cũng có thể giữ con, cha
trở về chỗ đằng sau ngồi đi."
Cậu bé không muốn làm ảnh hưởng đến chuyện tìm vợ của cha.
Thẩm Lạc thấp giọng: "Ngồi xuống."
Bởi vì ôm con nên hai chân anh hơi dang rộng ra.
Không gian trong xe cũng chỉ có thế, đường xóc nảy khỏi tránh khỏi đụng
vào chân Bắc Vũ.
Hai người không cẩn thận chạm vào nhau mấy lần, lúc nào xóc quá gần
như là dựa hẳn vào nhau.
Lúc đầu Bắc Vũ còn chả để ý, dù sao cũng chỉ là do đường sá, không ai cố
ý, nhưng sau đó va nhiều hơn khiến cô cũng phải cảm thấy kì lạ.
Tuy hai người đều mặc quần dài, nhưng vải đồ mùa hè mỏng, cảm giác
chân đụng vào nhau vô cùng rõ ràng, cô còn cảm nhận được nhiệt độ truyền
sang từ đùi Thẩm Lạc.
Cô yên lặng cụp mắt nhìn đôi chân dài bên cạnh, dáng vẻ vô cùng độc tài,
sớm đã lấn chiếm vào địa bàn của cô.
Tuy ôm con, nhưng cũng không cần phải chiếm nhiều không gian của cô
đến thế chứ?
Thấy Thẩm Lạc liếc mắt qua, cô nhanh chóng ra hiệu bằng mắt cho anh,
nhưng anh chỉ thờ ơ nhìn, còn chân chả chịu rụt lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.