ĐỢI MƯA TẠNH - Trang 197

mẹ đây." Mẹ nhìn cô suy nghĩ, hạ thấp giọng hỏi: "Mẹ đứa bé kia đâu?
Trước đó mẹ nghe Tiểu Phi Thuyền nói mình không có mẹ, chuyện gì xảy
ra thế?"
Bắc Vũ đầu hàng: "Con không biết, có lẽ là qua đời hoặc là đứa trẻ được
sinh ra từ ống nghiệm."
Mắt mẹ cô bừng sáng, quan sát con gái: "Nếu nói như vậy cũng có thể đấy,
dù sao cha tuấn tú lịch sự, còn được lợi thêm một đúa trẻ."
Bắc Vũ im lặng liếc mẹ: "Mẹ à, con mới có hai bảy thôi, con vẫn còn là
một đứa trẻ mà."
"Con hai bảy rồi đấy!" Mẹ cô hừ một tiếng, nhấn mạnh con số, nói tiếp,
"Một người phụ nữ đã hai bảy tuổi như con lại để cho đứa bé năm tuổi gọi
bằng chị, con không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao?"
"Mẹ là mẹ ruột con đấy!"
Mẹ cô: "Không được, mẹ phải tìm đối tượng cho con."
Bắc Vũ ngoảnh đầu liếc hai người kia, nhanh chóng đẩy mẹ vào đám khiêu
vũ quảng trường, rồi bỏ chạy.
Thẩm Lạc và Tiểu Phi Thuyền đang đứng bên ven đường đợi taxi.
"Cha ơi, sau này khi cha có hẹn thì cứ đưa con đến chỗ chị nhé."
Thẩm Lạc xoa đầu con: "Cha không đi hẹn nữa, cha sẽ ở bên con."
Tiểu Phi Thuyền chu miệng: "Cha không đi hẹn hò thì làm sao lấy được
vợ?"
Thẩm Lạc suy nghĩ, hỏi: "Con thích chị sao?"
Tiểu Phi Thuyền gật đầu: "Thích ạ."
"Tại sao?"
Tiểu Phi Thuyền gãi đầu: "Không biết ạ, nhưng dù sao cũng rất thích." Suy
nghĩ lại thấp giọng, "Nếu chị thích cha thì tốt biết mấy, như vậy cha có thể
lấy chị rồi, còn có thể sinh em trai em gái cho con."
Thẩm Lạc bật cười.
Tiểu Phi Thuyền lại nói: "Xem ra chỉ có thể chờ con lớn lên lấy chị thôi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.