ĐỢI MƯA TẠNH - Trang 256

Từ quán bar đi ra, Triệu Hiểu Tĩnh và Trâu Diểu đi theo đàn ông mới quen,
có lẽ là đêm nay quyết định hưởng thụ cơ thể của hai ngươi đàn ông xa lạ.
Triệu Hiểu Tĩnh buổi sáng vẫn còn khóc sướt mướt cảm thấy không thể
sống nổi, chưa đến một ngày đã quên tất cả.
Có thể thấy được tình yêu thật buồn cười biết mấy.
Một mình Bắc Vũ lái xe về nhà.
Những năm này thực ra cô cũng không gặp mặt họ quá nhiều lần.
Phạm vi và cách sống khác nhau nên dần dần cũng cách xa.
Cô không ủng hộ những lời nguỵ biện của Trâu Diểu, nhưng không thể
không thừa nhận thái độ bi quan của cô đối với tình yêu thực ra cũng không
khác gì với việc Trâu Diểu dạo chơi nhân gian.
Đến nay cô còn giữ mình trong sạch cũng không phải là vì kiêu ngạo mà
chỉ là cảm thấy tuỳ tiện với loại chuyện này là không đúng, số đàn ông cô
nhìn trúng thực sự quá ít ỏi.
Có thể đúng là như lời Trâu Diểu, không yêu đương thì cũng có thể làm
tình mà!
Đời người chỉ có mấy chục năm, thanh xuân thì càng ngắn ngủi, làm gì mà
phải áp chế bản năng động vật của con người chứ.
Tuy lời nói hơi thô tục, nhưng không phải là không có lý.
Cô không còn là cô gái nhỏ mười mấy tuổi, trong những đêm cô đơn cũng
có khát khao muốn giải phóng dục vọng.
Về đến nhà, cô tắm rửa xong rồi nằm trên giường, ánh mắt liếc thấy tờ giấy
trên tủ đầu giường, lại lấy mở ra rồi ném đi.
Một lát sau không nhịn được cầm lên.
Rõ ràng cảm thấy vô cùng hoang đường nhưng trong lòng lại rục rịch.
"Ánh mắt cậu quá cao, gặp được người cậu để mắt không hề dễ dàng, cứ
tiếp tục dùng đi."
Những lời của Trâu Diểu không ngừng quanh quẩn trong đầu cô.
Vì thế, cầm lên, bỏ xuống, cầm lên, bỏ xuống.
Có độc!
Bắc Vũ che đầu hét hai cái, sau đó vội ngồi dậy, lại cầm tờ giấy lên, đi dép
lê vội vàng ra ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.