ĐỢI MƯA TẠNH - Trang 269

Vũ cô mà thôi.
Vì thế, cô không nhịn được đắc ý huýt sáo với anh.
Thẩm Lạc không hiểu gì, nhìn về phía cô hỏi: "Sao vậy?"
Bắc Vũ vội lắc đầu: "Không có gì."
Thẩm Lạc im lặng một lát, đột nhiên thăm dò: "Vừa rồi có thoải mái
không?"
Bắc Vũ muốn nói tuyệt quá luôn, nhưng nếu làm vậy thì hơi sỗ sàng, đành
khẽ mỉm cười gật đầu. Nghĩ đến màn dạo đầu thuần thục lúc trước, cô
không nhịn được cười thuận miệng hỏi: "Không nhìn ra được kinh nghiệm
của anh rất phong phú đấy."
Thẩm Lạc khẽ đáp: "Anh là người dễ dàng áp dụng lý thuyết vào thực
tiễn."
Bắc Vũ chả quan tâm cái lý thuyết thực tiễn khỉ gió gì của anh, đối với một
người khoái hưởng thụ như cô, có người khiến cô thoải mái là đủ rồi. Nếu
lại trải qua cơn đau như lần trước, có khi cô sẽ đơn phương phá vỡ hợp
đồng.
Cô cầm lấy điện thoại trên đầu giường nhìn thời gian, a lên một tiếng: "Sắp
mười một giờ rồi, em phải về đây."
Làm một người bạn giường có đạo đức, đương nhiên là sau khi làm xong
thì ai trở về nhà nấy.
Thẩm Lạc nhìn cả cơ thể cô trần truồng nhảy xuống giường, luống cuống
tay chân tìm kiếm quầ áo bị anh ném đi, im lặng nhấc chân đá đống quần
áo xuống gầm giường.
"Quần áo của em đâu rồi?" Bắc Vũ lục tung chăn tìm.
Thẩm Lạc đáp: "Anh vừa thấy bẩn quá, nên bỏ vào máy giặt rồi."
"Hả? Vậy em làm sao trở về được đây?"
Thẩm Lạc: "Dù sao cũng chỉ có hai bước, sáng mai quần áo khô hãy về,
cũng không muộn giờ làm của em đâu."
"Nhưng mà..."
Bắc Vũ cảm thấy loại quan hệ này mà chung giường chung gối thì thật sự
là hơi kì quái.
Thẩm Lạc ôm lấy cô từ đằng sau đưa lên giường: "Vừa rồi không phải rất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.