ĐỢI MƯA TẠNH - Trang 277

sáng.
Cô ôm điện thoại do dự một lúc, nhắn qua: Đang nghĩ xem có nên qua
không.
Thẩm Lạc nhanh chóng nhắn lại: Anh hi vọng em qua.
Bắc Vũ nhìn mấy từ này, lòng hơi do dự, cuối cùng khẽ cắn môi: Vậy em
qua nhé.
Dù sao cũng đã gia nhập hàng ngũ cẩu nam nữ, vậy thì cứ thoải mái phóng
túng, che giấu không phải là phong cách của cẩu nam nữ. Hơn nữa với
người có tính cách thích tranh giành háo thắng như cô, làm cẩu nam nữ
cũng phải tương xứng.
Nghĩ vậy, cô đã bình thường lại, vô cùng vui vẻ chạy ra cửa.
Vẫn như cũ không cần cô gõ cửa, Thẩm Lạc đã mở cửa từ trong ra đón cô.
Anh nghiêng người để cho cô đi vào, thuận miệng hỏi: "Hôm nay bận rộn
nhiều việc à? Thấy tận tối muộn em mới về."
Bắc Vũ lắc đầu rồi lại gật đầu: "Hơi hơi."
Thực ra là ở ngoài đi linh tinh một ngày, nếu không phải vì vừa tiến vào
hàng ngũ cẩu nam nữ chưa kịp thích ứng thì cũng không cần phải trốn tránh
như vậy.
Cô là ai chứ? Cô là Bắc miệng rộng tiêu sái không bị trói buộc đấy.
Vì thấy cô cười với Thẩm Lạc, ngả ngớn ôm cổ anh, khẽ hôn lên môi anh
một cái.
Cô cố gắng tỏ ra mình rất thoải mái.
Động tác bất ngờ của cô khiến Thẩm Lạc hơi giật mình.
Được rồi dù sao cũng vẫn còn hơi xấu hổ.
Bắc Vũ quay đầu đi, giả vờ không thèm để ý, đi thẳng về phòng.
Thẩm Lạc sờ lên bờ môi, cảm giác nhẹ như lông ngỗng bay qua, khiến cho
cả người anh ngứa ngáy.
Anh khẽ cười, đuổi theo cô.
Bắc Vũ đã quen với phòng của Thẩm Lạc, căn phòng hơi tối, có đốt nến
thơm, còn bật cả nhạc.
Cả gian phòng tràn ngập bầu không khí lãng mạn.
Cô nhớ rõ đêm qua anh từng nói "Chúng ta không phải là động vật".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.