ĐỢI MƯA TẠNH - Trang 338

Ai mà không phải công chúa chứ!

Ai ngờ cô còn chưa đi được hai bước, thì đã bị Thẩm Lạc giữ lại. Anh

ôm lấy cô, hôn lên má cô một cái rồi nói:

– Anh xin lỗi mà!

Lúc này đến lượt Bắc Vũ ngơ ngác:

– Anh xin lỗi cái gì?

Thẩm Lạc nói;

– Em đang giận anh, thì có nghĩa là anh đã làm sai chuyện gì đó rồi.

Giọng anh quá nghiêm túc, làm Bắc Vũ không biết là anh thật sự xin lỗi,

hay chỉ là dỗ dành cô.

Nhưng mà dù sao hiện tại cô An Lộ kia đang có mặt ở đây, mà anh lại

dám làm ra hành động thân mật như vậy, thì tâm trạng của Bắc Vũ cũng trở
nên tốt đẹp hơn.

Thẩm Lạc không hề nhìn An Lộ lấy một cái, mà chỉ trực tiếp ôm cô đi ra

ngoài:

– Ở đây chán quá, chúng ta đi về đi!

An Lộ bị làm lơ bỗng nhiên bật cười:

– Thẩm Lạc, anh thật sự không nhận ra em sao? Anh quên mất con bé

mười bốn năm trước ở bệnh viện nhân dân rồi sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.