ĐỒI THỎ - Trang 275

"Đúng, nhưng cũng không hẳn vậy. Nó có thể chạy xa khỏi đây rồi cũng
nên . Chắc tôi để lạc mất nó rồi."
"Tôi lại nghĩ nó trốn trong bụi mâm xôi."
"Vậy thì cứ nhìn thử xern."
"Không, chẳng thấy gì."
"Thôi chúng ta chẳng việc gì phải chạy tới chạy lui ngoài đồng, vì một
con thỏ mà thức trắng đêm. Phải đi bắt những con thỏ đã chạy khỏi lồng
thôi. Chẳng phải anh bắn rất tinh hay sao John? Coi chúng hoảng vía như
thế nào. Mai anh có thể quay lại tìm nếu như nó vẫn còn ở đây."
Yên lặng đã quay trở lại nhưng Cây Phỉ vẫn nằm bất động trong cái giá
lạnh của rãnh thoát nước. Cái mệt mỏi tê điếng chụp lên toàn thân và chú
trôi vào một trạng thái đờ đẫn, choáng váng nửa mơ nửa tỉnh vời cảm giác
đau đớn đến ngột ngạt. Lát sau, một dòng máu bắt đầu nhỏ giọt xuống qua
nắp rãnh vào trong cái hào bỏ hoang với nhiều dấu chân xéo nát.
Tóc Giả nằm dán người xuống, ngay bên cạnh Mâm Xôi trong đống rơm
ở một chuồng bò, bỗng nhảy vọt lên bỏ chạy khi nghe thấy tiếng súng nổ ở
chỗ con đường cách chỗ chúng nằm chừng hai trăm mét. Chú trấn tĩnh lại
và quay về chỗ mấy chú kia.
"Đừng chạy!" chú nói thật nhanh "Mà mọi người muốn chạy đi đâu bây
giờ nào? Chẳng có cái hang nào gần đây hết."
"Chạy xa nơi có tiếng súng." Mâm Xôi đáp, mắt trắng nhợt đi vì sợ.
"Chờ chút." Tóc Giả nói, để tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài. "Họ
đang chạy xuống dốc. Có nghe thấy không?"
"Tôi chỉ nghe tiếng hai chú thỏ," Mâm Xôi đáp sau một hồi im lặng
nghe ngóng "một trong hai chú có vẻ đã mệt lả."
Chúng nhìn nhau, chờ đợi. Chợt Tóc Giả đứng lên.
"Cứ chờ ở đây, tất cả mọi người, nghe chưa." chú nóỉ "Tôi sẽ ra ngoài
mang họ lại đây."
Vừa ra khỏi bờ cỏ chú đã thấy Bồ Công Anh đang giục Cỏ Khô đi tiếp,
cô thỏ này dang lết đi với dáng mệt lả, tập tễnh.
"Đến đây nhanh lên nào." Tóc Giả nói "Vì Thần Mặt trời, Cây Phỉ đâu
rồi?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.