Cuối cùng, Bành Chân lên tiếng. Ông muốn bào chữa cho một tài liệu mà
ông mang tới. Dưới tựa đề Tường trình tạm thời của ủy ban Năm người gửi
trung ương đảng, tài liệu cho rằng, đề tài mà vở kịch của Ngô Hàm đề cập
mang tính lịch sử hơn là tính chính trị. Họ Bành nói:
Tôi nghĩ, chúng ta phải theo lời của Chủ tịch, để cho trăm hoa đua nở và
trăm trường đua tiếng, nếu chúng ta thảo luận về những vấn đề sử học mà
vở kịch đề cập đến. Chúng ta cần có một cuộc tranh luận sôi nổi.
Bản dự thảo đã được Ban thường trực Bộ chính trị phê chuẩn, chỉ còn
cần sự đồng ý của Mao.
Lục Đỉnh Nhất ủng hộ Bành Chân và nhấn mạnh vào tính khoa học trong
buổi thảo luận. Theo ý ông, phải tránh những danh từ như kẻ thù của đảng
hay kẻ thù của chủ nghĩa xã hội, nếu không, sự im lặng sẽ bao trùm tất cả.
Chiến tuyến đã rõ rằng. Khang Sinh cho những tranh cãi quanh vấn đề
của Ngô Hàm là một cuộc đấu tranh giai cấp và yêu cầu phải có những biện
pháp cụ thể đối với Ngô Hàm và những kẻ ủng bộ ông ta. Ngược lại Bành
Chân và Lục Đỉnh Nhất tìm cách giải quyết mâu thuẫn bằng cách cho rằng
vở kịch chỉ mang tính khoa học thuần túy và hoàn toàn phi chính trị. Thời
gian trôi qua mà cuộc họp vẫn chưa ngã ngũ. Mao đành hoãn cuộc họp.
Những người tham dự vẫn không biết quan điểm của Mao ra sao. Bành
Chân muốn biết, liệu Chủ tịch có cho phép ông viết một lời bình luận nào
đó về vở kịch cho đảng không.
Câu trả lời của Mao: Đồng chí hãy làm đi. Tôi không cần xem. Tôi biết
ngay là nguy rồi. Mao đã gài bẫy người ta. Việc từ chối không đọc lời bình
của Bành Chân thực ra có nghĩa là Mao không đồng ý. Nhưng Bành Chân
không hiểu rõ Mao như tôi, ông và Lục Đỉnh Nhất đã đùa với lửa. Nếu họ
phân phát bản thảo lời bình của họ, họ có thể sẽ gặp nguy hiểm khôn lường.
Bốn ngày sau, ngày 12 tháng hai năm 1966, bản Tường trình tạm thời
cùng với lời bình luận của Cơ quan trung ương được phổ biến trong đảng.
Nhưng Mao không đọc, và cả trong cơ quan trung ương cũng có những ý
kiến trái ngược về việc này. Trong đó chỉ có tên của Bành Chân và Lục