ĐỜI TƯ MAO TRẠCH ĐÔNG - Trang 705

Chỉ có Lý Liên cuối cùng khuyên được tôi cần thiết phải viết tất cả và

cho xuất bản. Trong khi chờ đợi những ngày cuối cùng trong bệnh viện, bị
choáng, vợ tôi một lần nữa thuyết phục tôi viết cuốn sách này để cho con
cái và cháu của chúng tôi, để cho các thế hệ tương lai. Vợ tôi cũng sám hối
trước chúng tôi và chuỗi ngày của tôi trong đoàn tùy tùng kiểu vua chúa của
Mao. Tôi đã trả giá cuốn sách này bằng cuộc sống riêng của tôi. Ước mơ
của tôi thành một bác sĩ phẫu thuật thần kinh chưa bao giờ được thực hiện.
Hy vọng của tôi về cuộc sống mới đối với tất cả nhân dân Trung Quốc đã
tan vỡ. Cuộc sống của gia đình tôi bị huy hoại. Và thế là giờ đây Lý Liên đã
mất. Năm 1990, khi Cục bảo vệ trung ương bảo quản căn nhà của tôi, tôi
không đồng ý. Năm 1992, dù vậy, họ đã tịch thu nhà tôi. Tôi viết bức thứ
phản đối gửi tới ban lãnh đạo cao cấp nhất, nhưng không nhận được một
chữ nào trả lời.

Tôi cống hiến cuộc đời nghề nghiệp của tôi cho Mao và Trung Quốc,

nhưng giờ đây tôi là kẻ không nhà và là vị khách không mời tại một đất
nước đã sinh ra mình.

Tôi viết quyển sách này theo ý nguyện của Lý Liên và của những ai bị

mất tự do. Tôi muốn quyển sách là một ghi nhớ những hậu quả tàn khốc của
chế độ độc tài của Mao và là những mẩu chuyện để biết là những người tốt
và có tài năng sống dưới chế độ Mao đã buộc phải bán lòng tin của mình và
hy sinh những lý tưởng để mà còn sống được đến ngày hôm nay.

HẾT.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.