ĐƠN PHƯƠNG - Trang 192

Nhưng cậu bé giật bắn người, vội mở cánh cửa kính, chạy vào phòng

khách và vặn ổ khóa lưỡi liềm lại.

Có lẽ cậu bé đã được dặn phải bỏ chạy khi có người lạ bắt chuyện.

Tetsuro xem xét có nên đứng ở đây chờ thêm một lúc nữa không. Bình
thường nếu ra ngoài lâu thì không ai để con nhỏ ở nhà một mình như thế.

Phía bên kia cánh cửa kính, cậu bé đang nhìn Tetsuro với ánh mắt nghi

ngờ. Ngay khi vừa chạm mắt anh thì cậu bé lập tức giấu mình sau tấm rèm.

Tetsuro chợt nhớ Mitsuki từng nói rằng kết hôn và có con có khi sẽ khiến

bản thân cô thay đổi...

Anh không thể tưởng tượng ra hình ảnh Mitsuki trong vai trò người mẹ

là như thế nào, nếu cô chỉ giả vờ làm mẹ thôi thì đâu còn ý nghĩa gì. Vấn đề
là cô đã nuôi dạy đứa trẻ bằng cách nào.

Anh nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông phía bên kia đường đang

tiến lại. Anh ta có dáng người và chiều cao trung bình, khoác chiếc áo màu
be.

Tetsuro bước ra xa khỏi cánh cổng một tí. Người đàn ông tiến lại gần.

Anh có thể nghe thấy giọng anh ta nói:

“Không, tôi đã nói rồi, tôi không nói là sẽ chuyển toàn bộ cho anh. Tôi

nói là chỉ chuyển cho những khách hàng thân thiết thôi. Còn ai là khách
hàng thân thiết thì đó là phán đoán mang tính cá nhân.” Giọng của anh ta
rất to. Tetsuro để ý thấy người ở đầu dây bên kia cũng có âm lượng ngang
ngửa.

Đúng như dự đoán, Hirokawa dừng lại trước cổng nhà. Anh ta vừa nghe

điện thoại vừa chuẩn bị mở cổng.

“Anh là Hirokawa phải không ạ?” Tetsuro tiến lại.
Đối phương quay lại với vẻ mặt ngạc nhiên. Tetsuro lịch sự cúi đầu chào.
“Chờ tôi chút.” Anh ta nói vào điện thoại, rồi quay sang Tetsuro hỏi:

“Xin hỏi anh là ai?”

“Tôi là người nói chuyện điện thoại với anh hôm qua, Nishiwaki ạ.” Anh

tự giới thiệu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.