ĐƠN PHƯƠNG - Trang 72

“Hôm nay tớ đã gọi điện về nhà Sugai. Vợ cậu ấy bắt máy, cô ấy bảo là

Sugai chưa về nhà. Sau khi hỏi han một hồi thì mới biết cậu ta qua đêm ở
nhà cậu, tớ còn nghe nói có cả nữ quản lý tham gia nữa, nên lao như bay
đến đây.”

“Thế cậu đã nói chuyện với Sugai chưa?”
“Chưa.”
Vậy là Nakao chưa biết gì về vụ án lẫn bộ dạng hiện tại của Mitsuki.
“Cô ấy đang ở trên phải không?” Nakao hỏi lại, ngón tay chỉ lên trên.

“Cho tớ gặp đi.”

Tetsuro khó xử không biết trả lời thế nào. Anh không thể nghĩ ra lý do để

từ chối. Nếu bảo cô ấy không ở đây và đuổi Nakao về thì có vẻ không được
tự nhiên lắm.

Đi thôi, Nakao chủ động tiến về phía thang máy trước. Tetsuro chỉ còn

cách bước theo.

Trong thời gian thang máy đi lên, Tetsuro đau đầu nghĩ cách. Đã đến

nước này rồi thì đành để Nakao gặp Mitsuki thôi, nhưng anh vẫn băn khoăn
không biết làm thế nào để giữ bí mật về hoàn cảnh của cô. Nếu Nakao
không ở đây, và Mitsuki không phạm tội giết người thì anh đã không cực
khổ thế này.

Vô tư không biết chuyện gì, Nakao chỉ chăm chăm nhìn bảng hiển thị số

tầng trong thang máy. Khi liếc nhìn vẻ mặt ấy, Tetsuro nhớ lại ánh mắt sắc
lẹm một thời. Mỗi khi bóng rơi vào tay Nakao thì anh sẽ lập tức lao về phía
cột gôn như con thú hoang. Tuy thuộc loại nhỏ con trong hàng cầu thủ chơi
bóng bầu dục nhưng năng lực của anh đã được thể hiện rõ ràng với tư cách
là một trung vệ. Hàng phòng ngự đối thủ di chuyển loạn xạ chẳng khác gì
những con đười ươi bất lực đuổi bắt một con thỏ.

Rời thang máy, đang trên đường đến cửa căn hộ thì Tetsuro dừng bước.
Nakao làm vẻ mặt khó hiểu.
“Tốt nhất cậu nên chuẩn bị tinh thần trước đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.