[
]
Tại gò Ngũ-trượng, Khổng-Minh đã chết. Tư-Mã Y trông mấy ngày không thấy binh Thục ra
khiêu-chiến, lòng nghi-hoặc, sai người thám-thính mới biết chỉ còn trại không. Tư-mã Y cùng
hai con dẫn quân đuổi theo. Vừa tới chơn núi, nghe tiếng nổ vang, rồi quân Thục reo-hò, quay
cờ trở lại, đẩy một cỗ xe bốn bánh, có Khổng-Minh chít khăn lụa cầm quạt lông ngồi ngất-
ngưởng. Có cả lá cờ : « Hán Thừa-tướng Vũ-hương-hầu Gia-cát Lượng ». Tư-mã Trọng Đạt
hồn phi phách lạc, tưởng mắc mẹo, giày-xéo quân mà chạy đến mấy chục dặm mới dám
ngừng.
Vài hôm sau, được tin báo : « Lúc quân Thục đi xa, mới kéo cờ trắng, khóc vang trời vì
Khổng-Minh đã chết thật. Khi rút quân, Khương Duy ở lại sau với một ngàn lính để chặn hậu.
Khổng-Minh ngồi trên xe hôm đó là người bằng gỗ ». Vì vậy trong Tây-thục mới có câu hát :
« Gia-cát chết còn đuổi Trọng-Đạt sống chạy ».