ĐỒNG LÀNG ĐOM ĐÓM - Trang 189

dụi chất đống. Hữu rùng người và bảo anh em đẩy những cành cây bị bom
chém đứt lấp kín. Việc xong thì phía bên kia quả đồi lố nhố đám lính dù
đang tràn lên. Trận đánh ấy rất quyết liệt, thằng Chi, thằng Toán, Thằng
Chung, thằng Ngần... đều hy sinh. Bọn địch còn bắn xích tốc vào mặt, vào
bụng làm mất hết hình hài chúng nó. Đẩy được địch sang bên kia tuyến, lấy
được xác chúng nó về chôn cất ở bên bờ suối, Hữu cùng mấy anh em cứ
ôm nấm đất lặng đi. Sau trận ấy Hữu được anh em tôn vinh và cấp trên đề
bạt làm cán bộ chỉ huy đại đội.

Ngả lưng trên cánh võng, nghĩ lại những chuyện này tự nhiên Hữu

thấy rợn người. Hữu ân hận với thằng Chi, chả nhớ lúc giằng khẩu B40
Hữu mắng nó câu gì, chắc là Hữu sẽ bảo nó là thằng hèn! Bây giờ nó đã
nằm yên trong đất và nếu không có nó đà ngang mặt hào hất Hữu ngã
xuống thì một mình Hữu đã xơi gọn quả xích tốc rồi. Thằng Chi đã nhận
cái chết về mình để cho Hữu sống và được thăng cấp chỉ huy. Chiến tranh
là thế, bao nhiêu tình huống, đánh giá bản chất con người trong chiến tranh
cũng khắc nghiệt chả kém phần nguy hiểm như trận mạc. Thằng Chi không
bao giờ hèn, lúc nó tái mặt, lóng ngóng không thi hành mệnh lệnh của Hữu
trước đám tù binh là một việc khác. Bây giờ thì Hữu hiểu điều này sâu sắc
hơn, hiểu chiến tranh sâu sắc hơn và thấy thằng Chi nhân bản hơn. Nó đã
nghĩ đến thân phận và mạng người, lòng nhân ái của nó vẫn bao trùm, cái
biên giới ta địch bị nhòa trong đầu nó khi đối phương đã là kẻ yếu. Nhưng
tình thế chiến tranh biết làm nào đươc. Hữu khẽ quyệt tay ngang mắt và
gọi: Chi ơi!...

Từ ngoài cửa hầm có bước bàn chân lét nhét chạy vào. Hữu nhướn

dậy. Giọng cậu liên lạc lập cập:

- Báo cáo đại trưởng, khoảng tiểu đoàn địch đang đà rừng tràn vào

trận địa.

- Báo cho các trung đội vào vị trí, cứ để địch lọt hết vào thung lũng

mới được nổ súng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.