ĐỒNG LÀNG ĐOM ĐÓM - Trang 210

đấy như một đứa trẻ đang cơn khát, dường như tinh khiết từ đôi bầu vú ấy
đã tỏa tràn khắp tâm trí, nó hiệu quả như một liều thuốc kỳ thánh làm cho
những vết thương trên cơ thể Hữu không còn nhức nhối nữa. Họ nằm lặng
với nhau, cái hang đá như có tiếng rì rầm của sông suối cùng gió trăng tràn
vào nâng bổng họ lên cao rồi bồng bềnh đổ ra biển cả. Cứ thế dắt họ vào
tiên động. Đến khi tiếng thằng OV10 như con ong vo ve dọc các viền rừng
họ với bừng tỉnh và trở lại với thực tại. Cái Dần bảo:

- Bây giờ cả hai đứa cùng chết, Dần cũng không ân hận nữa. Dần đã

được trọn vẹn hạnh phúc với Hữu. Chỉ tiếc trước giây phút thiêng liêng ấy
chúng mình không làm được nghi lễ với hai bên bố bầm và họ hàng cùng
bà cụ Vuông, nhưng từ rày Dần coi mình là chồng rồi đấy!...

Nước mắt Dần tự nhiên lại ứa ra. Hữu vỗ về:

- Rồi đây hết chiến tranh chúng mình sẽ báo cáo các cụ sau!...

- Nhưng bà cụ Vuông mất rồi!... - Dần lại nấc lên- Mình đi được mấy

năm thì bà cụ mất. Dần đã trồng lên mộ bà cây hoa hoàng hậu mình gửi hạt
ra với tâm nguyện tình yêu của chúng mình sẽ luôn phủ bóng mát và tỏa
hương thơm trên mộ bà cho lòng dạ bà luôn mát mẻ, thanh thản.

- Mình thật tuyệt vời! Hữu chỉ sợ chúng mình không trọn vẹn bên

nhau. Chiến tranh, mũi tên hòn đạn có chừa ai đâu!

Hữu chặc lưỡi và hình ảnh những người đồng đội đã ngã xuống lại bày

ra trước mặt. Niềm hạnh phúc thiêng liêng Dần vừa dâng trọn cho Hữu mơ
hồ thành nỗi lo. Hữu không sợ chết, chỉ lo hai người phải đơn lẻ và nếu sự
đơn lẻ ấy lại đổ lên đầu Dần mà sau cái phút dâng hiến tột cùng ấy lại nảy
lên trong Dần một mầm sống thì hạnh phúc lại trở nên tội lỗi. Nước mắt
Hữu tự nhiên ứa ra. Dần thổn thức:

- Sao mình khóc?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.