- Mày nhớ những gì tao nói đấy chứ? - Samuel thì thầm. - Tốt, hôm nay là
ngày đặc biệt với mày đấy!- Samuel bơm tất cả nước trong ống tiêm vào
chỗ thịt mềm trên vai con ngựa như cách mà anh từng thấy bác sĩ Wal làm.
Ferd quay lại nhìn anh trách móc và nó tưới nước tiểu đẫm người anh.
Samuel ước lượng rằng cũng phải 72 giờ sau vi khuẩn mới phát triển trong
cơ thể Ferd. Vào cuối thời gian đó Samuel sẽ tiêm thêm vào nó một liều
lượng lớn hơn. Rồi lại một lần nữa. Nếu lý thuyết về kháng thể đúng, mỗi
lầm tiêm sẽ tạo cho máu một sức đề kháng mạnh hơn với cơn bệnh. Samuel
sẽ thu được vaccine. Sau nầy, anh sẽ phải tìm một người để thử, dĩ nhiên,
và chuyện nầy sẽ khó khăn lắm. Một nạn nhân của căn bệnh chết người sẽ
vui lòng thử loại thuốc có thể cứu sống mình.
Hai ngày đó Samuel luôn ở bên cạnh Ferd khi nó thức dậy.
- Bố chưa thấy ai lại yêu thương một con vật nhiều như vậy, - bố anh nói. -
Con không thể xa nó được hay sao?
Samuel lẩm bẩm một câu trả lời không thể nghe rõ. Anh có cảm giác tội lỗi
về việc mình đang làm, nhưng anh biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh đề cập
nó với bố. Tuy nhiên bố anh không cần phải biết chuyện gì. Tất cả việc
Samuel phải làm là trích từ Ferd một lượng máu đủ để làm một hoặc hai lọ
nhỏ huyết thanh và anh sẽ là người tài giỏi hơn tất cả.
Sáng ngày thứ ba và cũng là ngày quyết định, Samuel bị đánh thức bởi
tiếng la hét của bố anh ở phía trước căn nhà. Samuel vội vàng ra khỏi
giường, chạy đến cửa sổ và nhìn ra ngoài. Bố anh đang đứng với chiếc xe,
gào thét điên dại. Không thấy con Ferd đâu cả.
Samuel mặc quần áo và chạy vội ra ngoài.
- Mẹ kiếp! - Bố anh gầm lên. - Đồ lừa đảo? Đồ dối trá! Quân ăn cướp.
Samuel lách qua đám đông đang bắt đầu tụ tập trước cửa nhà anh.
- Ferd đâu rồi? - Samuel hỏi.
- Bố rất vui vì con đã hỏi. - Bố anh rên rỉ. - Nó chết rồi. Nó chết gục ngoài
phố như một con chó.
Tim Samuel nhói lên.
- Bố và nó đang đi như thường lệ. Bố đi bán hàng, không thúc giục nó, con
biết mà, không đánh nó, không hành hạ nó như vài người bán rong khác mà