bắt được. Dù liều lượng có nhỏ đến đâu thì sau khi bị Samuel tiêm, chúng
đều chết. Chúng quá nhỏ, Samuel nghĩ. Mình cần một con vật lớn hơn. Một
con ngựa, hoặc bò, hoặc cừu. Nhưng phải đi đâu mới tìm được đây.
Một buổi chiều muộn khi Samuel về đến nhà, anh thấy một con ngựa già và
một chiếc xe hai bánh đứng trước cổng. Một bên chiếc xe là dòng chữ
"Roffe và con trai" được viết một cách sơ sài. Samuel như không tin vào
mắt mình, chạy vào nhà tìm bố.
- Con… con ngựa ngoài đó, - anh nói, - Bố lấy nó ở đâu?
Bố anh mỉm cười kiêu hãnh.
- Bố mới mua. Chúng ta có thể đi nhiều nơi hơn với con ngựa nầy. Có thể
trong bốn, năm năm nữa chúng ta sẽ mua được một con nữa. Con cứ suy
nghĩ đi. Chúng ta sẽ có hai con ngựa.
Đó là phạm vi tham vọng của bố anh, làm chủ hai con ngựa ốm kéo xe qua
những con đường đông đúc, bụi bặm của khu Do Thái ở Krakow. Điều nầy
làm Samuel muốn khóc.
Đêm ấy, khi mọi người đã ngủ say, Samuel đi ra ngoài chuồng ngựa và
kiểm tra con ngựa mà họ gọi là Ferd. Không cần hỏi cũng thấy ngay con
ngựa thuộc loại gầy yếu nhất. Nó là một con ngựa già, lưng võng khớp
sưng. Không hiểu nó có thể đi nhanh hơn bố của Samuel hay không. Nhưng
tất thảy những chuyện đó không quan trọng. Điều quan trọng là Samuel đã
có trong tay một vật thí nghiệm ưng ý. Anh không cần phải vừa làm thí
nghiệm vừa lo nghĩ chuyện bắt chuột và mèo hoang nữa. Dĩ nhiên là anh sẽ
phải hết sức cẩn thận. Bố anh sẽ không bao giờ biết được con trai mình
đang làm cái gì. Samuel ve vuốt cái đầu con ngựa già:
- Mày sắp bước vào ngành kinh đoanh dược phẩm rồi đấy. - Anh thông báo
cho nó.
Samuel tạo ngay cho mình một phòng thí nghiệm riêng, ở ngay trong góc
chuồng ngựa nơi con Ferd bị nhốt.
Anh nuôi vi khuẩn bạch cầu trong một cái đĩa đựng đầy nước thịt luộc. Khi
nước trở nên đục, anh san một ít qua một cái đĩa khác rồi làm cho nó yếu đi
bằng cách pha thêm nước và đun nóng lên một chút.
Anh rút đầy một ống tiêm và đến gần Ferd.