trong số những người sống trong khu Do Thái có thể làm được điều đó.
- Cháu có hiểu không? - Bác sĩ Wal hỏi.
- Dạ có, thưa bác. - Samuel quá hiểu vấn đề. Anh có cảm giác trong bụng
anh chứa đấy những chì. Anh không cần giải pháp, anh cần phép màu. Gia
đình nhà Wal chỉ bằng lòng với một người con rể là bác sĩ hoặc giáo sĩ hoặc
một người giàu có. Samuel nhận định nhanh từng khả năng:
Pháp luật không cho phép anh trở thành bác sĩ.
Còn giáo sĩ? Một giáo sĩ phải bắt đầu nghiên cứu về Do Thái giáo từ năm
mười ba tuổi, còn năm nay Samuel đã mười tám.
Giàu có ư? Đây là chuyện không cần nói tới. Nếu anh đi bán hàng rong
ngoài phố hai mươi bốn giờ mỗi ngày cho đến năm chín mươi tuổi thì anh
vẫn là một kẻ nghèo khó. Ông bà Wal đã giao cho anh một nhiệm vụ bất
khả thi. Họ tỏ vẻ nhượng bộ Terenia bằng cách cho cô hoãn lễ thành hôn
với tay giáo sĩ, nhưng lại giao cho Samuel những điều kiện mà họ biết chắc
rằng anh sẽ không tài nào làm nổi. Terenia là người duy nhất tin tưởng vào
anh. Cô có niềm tin rằng anh sẽ tìm ra một cách nào đó để trở nên nổi tiếng
hoặc giàu có trong vòng sáu tháng. Cô ấy còn điên hơn cả mình, Samuel
tuyệt vọng nghĩ.
***
Kỳ hạn sáu tháng bắt đầu và thời gian trôi qua thật nhanh. Ban ngày
Samuel đi phụ bố bán hàng rong. Nhưng khi bóng tối bắt đầu liếm dần vào
những bức tường của khu Do Thái, Samuel lại vội vã trở về nhà, ăn vội bữa
tối và chui vào phòng thí nghiệm của riêng anh. Anh đã điều chế ra hàng
trăm mẻ huyết thanh và tiêm cho thỏ, mèo, chó, chim, và tất cả bọn chúng
đều chết. Chúng quá bé, Samuel cay đắng nghĩ.
Mình cần một con vật lớn hơn.
Nhưng anh không có con vật nào và thời gian thì cứ vùn vụt trôi qua. Cứ
hai lần một tuần Samuel phải vào thành phố Krakow mua thêm những thứ
hàng hoá mà bố con anh vẫn bán. Anh thường đứng bên trong cánh cổng bị
khoá vào lúc bình minh, xung quanh là những người bán hàng rong khác,
nhưng anh không nhìn thấy hoặc nghe thấy họ. Đầu óc anh đang ở một thế
giới khác.