DÒNG MÁU - Trang 146

những nhu cầu khác nhau. - Ông dừng lại với vẻ ngượng ngùng, cố tìm lời
để diễn đạt. - Chú không muốn cháu trách Vivian bởi vì chú… chú không
thể thoả mãn được một số nhu cầu của cô ấy.
- Đó không phải là lỗi của cô ấy, cháu biết mà.
Elizabeth không thể kiềm chế bản thân.
- Cô ấy có hay đi chơi với những người đàn ông khác không?
- Chú sợ rằng có.
Elizabeth vô cùng kinh ngạc.
- Vậy tại sao chú không bỏ cô ấy?
- Ông dịu dàng mỉm cười. - Chú không thể bỏ cô ấy được cháu yêu ạ. Cháu
biết đấy, chú rất yêu cô ấy.
Ngày hôm sau Elizabeth quay lại trường. Kể từ lần đó, nàng càng cảm thấy
gần gũi với Alec hơn bất kỳ một người nào khác.
***
Bây giờ thì Elizabeth đã trở nên quan tâm nhiều đến bố nàng. Ông có vẻ
bận tâm lo lắng đến một vấn đề nhưng Elizabeth không tài nào đoán ra. Khi
nàng hỏi ông thì ông trả lời:
- Chỉ là một chuyện nhỏ mà bố cần làm rõ. Bố sẽ cho con biết sau.
Ông trở nên kín đáo hơn và Elizabeth không còn được động tới các giấy tờ
của ông nữa. Khi ông nói với nàng "Ngày mai bố sẽ đi Chamonix để leo
núi", Elizabeth cảm thấy rất vui. Nàng biết ông cần phải nghỉ ngơi. Ông đã
xuống cân, trở nên xanh xao và hay gắt gỏng.
- Con sẽ đặt chỗ trước cho bố. - Elizabeth nói.
- Đừng lo. Họ đã làm xong cả rồi.
Có vẻ chuyện đó không giống ông lắm. Ông đã đi Chamonix vào sáng hôm
sau.
Đó là lần cuối cùng nàng nhìn thấy ông. Lần cuối cùng nàng được trông
thấy ông…
***
Elizabeth nằm trong căn phòng ngủ đầy bóng tối, nhớ lại quá khứ. Dường
như cái chết của bố nàng là không thật, có thể bởi vì ông đã quá sống động.
Ông là người cuối cùng mang họ Roffe. Ngoại trừ nàng. Chuyện gì rồi sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.