DÒNG MÁU - Trang 280

- Vốn của công ty là bao nhiêu?
- Bốn triệu franc.
- Charles Martel lấy tiền hùn vốn ở đâu?
- Từ Chez ma Tante.
- Nhà của bà cô à?
- Xin lỗi. Đây là tiếng lóng của Pháp. Tên thật là Crédit Municipal.
- Vườn nho có lãi chứ?
- Không. Lỗ nặng.
Max cần nhiều hơn thế. Anh ta tiếp tục nói chuyện với những người bạn,
thăm dò, tán tỉnh, đòi hỏi. Chính chiếc máy điện toán bảo hiểm cho Max
biết rằng đang có lời cảnh báo về khả năng gian lận bảo hiểm. Max cảm
thấy có một cái gì đó hấp dẫn đang chuyển động trong anh ta.
- Cho tôi biết chuyện đó đi, anh ta nói.
Và họ nói chuyện, như hai người phụ nữ tán gẫu với nhau trong buổi giặt
giũ vào thứ hai hàng tuần.
Khi Max kết thúc, anh ta đến gặp một người thợ kim hoàn tên là Pierre
Richaud.
Trong vòng ba mươi phút, Max biết cặn kẽ có bao nhiêu nữ trang của Roffe
Martel đã bị sao chép. Tổng số tiền đã lên đến quá hai triệu franc, bằng số
tiền mà Charles Martel đầu tư vào vườn nho. Thế là Charles Dessain Martel
tuyệt vọng đến mức phải lấy trộm nữ trang của vợ.
- Ông ta còn phạm phải các hành động tuyệt vọng nào khác nữa?
Ngoài ra còn có một mục khác cũng khiến Max để ý. Có lẽ nó không nlấy
quan trọng, nhưng Max vẫn xếp nó vào đầu một cách gọn gàng. Đó là hoá
đơn cho một đôi giầy leo núi. Nó làm Max phải dừng lại vì việc leo núi có
vẻ không hợp lắm với hình ảnh về Charles Martel - Dessain của anh ta, một
người đàn ông bị vợ khống chế đến độ không được phép mở tài khoản
riêng, không được đứng tên trong tài khoản ngân hàng, và buộc phải ăn
trộm nữ trang của vợ để làm một vụ đầu tư.
- Không, Max không thể tưởng tượng ra Charles Martel lại dám leo núi.
Max quay trở lại với các máy điện toán.
- Hoá đơn bạn cho tôi xem ngày hôm qua của cửa hàng thể thao Timwear.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.