- Tại sao? - Samuel hỏi.
Bác sĩ Wal nhìn cậu.
- Tại sao? Vì cùng một lý do khiến cháu không thể trở thành bác sĩ. Gia
đình bác sống theo quy tắc, theo truyền thống. Con gái của bác sĩ lấy một
người cùng giai cấp với nó, một người có khả năng giúp nó tiếp tục nếp
sống mà nó đã từng được sống. Nó sẽ lấy một chuyên gia, một luật sư, một
bác sĩ hoặc một giáo sĩ. Cháu… thôi, cháu phải quên nó đi.
- Nhưng… - Ông bác sĩ dẫn cậu ra cửa. - Cháu nhớ giữ gìn mấy thanh nẹp
đó trong vài ngày. Nhớ giữ chúng sạch sẽ.
- Vâng, thưa bác sĩ. - Samuel nói. - Cám ơn bác sĩ Wal.
Bác sĩ Wal ngắm nhìn cậu bé tóc vàng có vẻ thông minh trước mặt mình.
- Chào cháu, Samuel.
Đầu giờ chiều ngày hôm sau, Samuel nhấn chuông cửa nhà bác sĩ Wal. Ông
lặng lẽ ngắm nghía cậu bé qua khung cửa sổ. Bác sĩ Wal biết mình phải
đuổi cậu bé đi.
- Cho cậu ấy vào, - bác sĩ Wal nói với người giúp việc.
Sau đó, cứ mỗi tuần Samuel lại đến nhà bác sĩ Wal đôi ba lần. Cậu giúp bác
sĩ làm các công việc vặt và bù lại ông bác sĩ để cho cậu được quan sát khi
ông điều trị bệnh nhân hoặc làm việc trọng phòng thí nghiệm, phòng điều
chế thuốc. Cậu bé quan sát, nghiên cứu và ghi nhớ tất cả. Cậu quả là một tài
năng thiên bẩm. Càng ngày bác sĩ Wal càng cảm thấy mình có lỗi vì ông
biết rằng như thế là mình đang khích lệ Samuel, cổ vũ cậu trở thành con
người mà cậu không bao giờ có thể đạt tới, nhưng ông lại không nhẫn tâm
xua đuổi cậu.
Không hiểu là tình cờ hay cố ý mà Terenia rất hay ở quanh quẩn bên
Samuel mỗi khi cậu bé có mặt ở nhà cô. Thỉnh thoảng cậu lại liếc nhìn cô
đi qua phòng thí nghiệm hoặc ra khỏi nhà, và một lần cậu đã đâm sầm vào
cô ta trong bếp, tim cậu đập mạnh đến nỗi cậu tưởng mình sắp xỉu đi. Cô ta
nhìn cậu một lúc lâu, vẻ xét đoán lộ rõ trong mắt, rồi cô ta lạnh nhạt gật đầu
và bước đi. It nhất thì cô ta cũng đã chú ý đến cậu! Đó là bước đầu tiên.
Còn lại chỉ còn là vấn đề thời gian. Samuel không còn nghi ngờ gì nữa.
Đây là số phận. Terenia đã trở thành phần chính trong giấc mơ của cậu về