DÒNG SÔNG CỎ MỤC - Trang 112

Vẻ hoang vu, trống trải của nó khiến cho người ta có cảm tưởng gần gụi
với thiên nhiên nhiều hơn.
Hiệu giảm tốc độ còn 1000 để cho chiếc tàu của mình chầm chậm rẽ nước.
Mặt trời của buổi xế chiều dọi chút ánh nắng xuống mặt nước thành một
màu vàng óng ánh. Không gian im vắng. Cảnh tượng đìu hiu. Nghe tiếng
động sau lái tàu cùng với tiếng ho, tiếng ụa, Hiệu cười lắc đầu biết một
trong những nhân viên của mình đang cho chó ăn chè. Uống rượu mà
không say thời không thú vị nhưng say tới độ ói mửa thời không thú vị chút
nào. Đất say đất cũng lăn quay. Trời say mặt cũng đỏ gay ai cười . Hiệu
nhớ hai câu thơ này và bỗng bật cười một mình.
Đạt từ trong giường ngủ chui ra. Nhìn thằng em mới say rượu lần đầu tiên
Hiệu cười lặng lẽ. Mặt lừ đừ, mắt nhắm mắt mở, quần áo xốc xếch nó đứng
tựa vào ổ súng đại liên như một cái xác dật dờ.
Mình đi đâu vậy anh?
Đạt hỏi với giọng nhừa nhựa. Rút điếu thuốc, bật chiếc zippo đốt xong hít
hơi dài rồi nhả khói ra từ từ Hiệu mới trả lời.
Gò Dầu...
Mình làm gì trên đó?
Gặp toán của thiếu úy Bính ở trên đó. Yểm trợ hành quân cho sư đoàn 25...
Nhìn Đạt Hiệu hít tiếp hơi thuốc rồi hỏi.
Tỉnh chưa?
Đạt lắc đầu.
Còn sật sừ và nhức đầu. Làm sao cho tỉnh rượu hả anh?
Hiệu cười.
Nấu tô mì gói ăn và pha ly cà phê uống sẽ thấy khỏe hơn...
Gật đầu Đạt bước đi vọng lại câu hỏi.
Anh uống cà phê tôi pha luôn?
Uống... Pha nhiều đi... Chắc mình phải thức suốt đêm...
Minh, Cam và Tánh lục tục thức dậy khi trời chạng vạng. Nhờ mau say nên
tụi nó cũng mau tỉnh. Ăn uống xong bốn đứa tự động vào nhiệm sở của
mình. Được Tánh ngồi vào ghế lái thế chỗ Hiệu bốc máy liên lạc với phòng
hành quân để hỏi thêm tin tức. Trời không trăng tối mờ mờ. Cầm starlight

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.