DÒNG SÔNG CỎ MỤC - Trang 135

rã khi nghe câu nói Hiền cái mốc xì... Hiền cái khỉ khô... Dữ hơn bà chằng
lửa mà tên là Hiền... của Hiệu lúc trình diện đại úy Bền. Hiệu cũng cười vui
thích khi Hiền nghĩ anh là ông lính thủy dễ ghét.
Hiệu đón cô bạn gái bằng nụ cười và ánh mắt chan chứa tình cảm tới độ
làm cho Hiền xao xuyến.
Anh Hiệu đợi Hiền lâu hôn?
Hiền cười hỏi khi ngồi xuống ghế đối diện với bạn. Hiệu cười cười trả lời
trong lúc hớp ngụm cà phê.
Lâu thời cũng lâu nhưng tôi đợi được...
Hiền hơi nhăn mặt khi nghe tiếng tôi của Hiệu.
Sao bữa nay anh Hiệu khách sáo vậy. Tiếng tôi của anh Hiệu ở đâu mà ra
vậy?
Hiệu cười ăn miếng trả miếng.
Nó ra từ tiếng anh Hiệu của Hiền đó...
Hiền cười hăng hắc trong lúc đưa tay đón ly đá chanh của bà Hai Nhàn.
À thì ra dậy...
Liếc nhanh quán vắng thấy chỉ có hai người Hiền thì thầm.
Bữa nay anh có làm gì hôn?
Chi dậy. Hiền tính rủ anh làm gì?
" Về nhà nội của Hiền chơi...
Ở đâu?
Ở ngoài chợ Bến Lức. Nội có vườn trái cây lớn... Mình tha hồ ăn...
Uống cạn ly cà phê đen Hiệu gật đầu.
Đi thì đi. Nhưng anh phải về tàu nói cho nhân viên biết...
Hiền cũng về nhà mượn xe gắn máy của anh Hai xong xuống tàu đón anh...
Hiệu tính tiền rồi hai đứa bước ra đường. Được chừng trăm bước tới ngay
ngã ba Hiệu rẽ trái còn Hiền đi theo con lộ đất đỏ một quãng mới ngừng
trước ngôi nhà lợp ngói.
Hai Nhàn hơi ngước đầu lên khi thấy người khác lạ mặt bước vào quán của
mình. Quần kaki màu nâu sậm, áo sơ mi trắng ngắn tay, giày bata trắng, tóc
cắt ngắn; người lạ có vẻ nửa quê nửa tỉnh.
Chào bác...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.