DÒNG SÔNG CỎ MỤC - Trang 60

Hồi còn đi học em hay ra đây ngồi mơ mộng...
Mơ mộng gì?
Huệ cười lắc lắc mái tóc đen dài phủ lòa xòa trên vai.
Không biết... Chỉ biết mơ mộng... Anh thích mơ mộng?
Thích... Hồi trẻ mơ mộng nhiều. Đi lính riết rồi hầu như hết mơ mộng...
Chiến tranh giết dần mộng mơ...
Hiệu nói với giọng buồn buồn. Huệ liếc nhanh khuôn mặt sạm nắng, mái
tóc đen dài, ánh mắt mỏi mệt của người bạn trai. Tự dưng nàng cảm thấy
xúc cảm và thương xót.
Em thương anh...
Hiệu cười khi nghe câu tỏ tình mộc mạc, giản dị và thành thật của cô gái
nửa phố thị mà cũng nửa quê mùa. Bỗng nhiên anh muốn trêu đùa cô gái.
Thương mà nhiều hay ít...
Ít hay nhiều cũng vậy thôi. Quan trọng là thương...
Huệ trả lời trong lúc nhìn ra dòng sông. Phía bên kia mấy ngôi nhà lơ thơ
sau hàng dừa xanh.
Em nghĩ là em thương anh nhiều. Còn anh?
Hiệu không muốn nói dối dù biết câu trả lời của mình có thể làm cho cô
bạn gái buồn.
Anh mến Huệ. Anh thích Huệ vì em vui vẻ. Có thể nếu mình gần gụi với
nhau hoài anh sẽ...
Anh có nhiều lựa chọn. Còn em chỉ có một chọn lựa. Em chỉ quen anh...
Bỏ trái nhãn vừa được lột vỏ vào miệng Hiệu chuyển đề tài.
Trước khi gặp anh Huệ có quen biết ai?
Huệ cười quay nhìn bạn trong lúc dùng móng tay lột vỏ trái nhãn.
Em có quen một anh đi lính sư đoàn 25. Chỉ nói chuyện sơ sơ rồi ảnh bị đổi
đi nơi khác. Từ đó em không quen ai cho tới lúc gặp anh...
Bảo Hiệu há miệng ra cho mình đút trái nhãn Huệ cười vui như nhớ lại
chuyện gì.
Lần đầu tiên em thấy anh đi với ông trung sĩ Thạnh vào quán là em để ý tới
anh liền. Anh lạ hơn mọi người. Cái vẻ mỏi mệt, cái thái độ lừng khừng,
cách ăn nói là lạ của anh làm cho em ngạc nhiên...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.