DÒNG SÔNG CỎ MỤC - Trang 61

Huệ ngừng nói. Nhìn vào mắt Hiệu cô gái cười tiếp.
Lối ăn nói nhát gừng, cử chỉ thờ ơ của anh khiến cho em sùng anh lắm...
Hiệu bật cười lớn.
Em tự ái chứ gì. Em đẹp, thiếu gì người theo đuổi...
Huệ cười thánh thót vì bị Hiệu nói trúng ý nghĩ của mình.
Anh lập dị. Anh bất cần đời. Anh ăn chơi... Thế mà em lại thích anh... Anh
có cái gì quyến rũ...
Hiệu mỉm cười im lặng nhìn ra mặt sông rộng gờn gợn sóng. Một chiếc
xuồng ba lá trôi lặng lờ trên sông. Đâu đó vọng lại tiếng chim cu gáy giữa
ban trưa nghe buồn buồn.
Anh...
Tai nghe giọng nói thanh thanh, mũi ngữi được mùi hương dịu dàng toát ra
từ thân thể của nàng con gái đang tựa vào sát mình làm cho Hiệu cảm thấy
xuyến xao và run rẩy. Anh biết mình chỉ mến mà chưa yêu Huệ. Tuy nhiên
càng gần gụi, chuyện trò anh càng thấy thân thiết và rung động khi khám
phá ra thứ tình cảm dịu dàng nẩy nở trong tâm hồn của mình. Đây không
phải là thứ tình cảm sôi nổi, cuồng nhiệt, yêu cuồng sống vội mà là thứ tình
cảm tự nhiên, len lén đi vào tâm hồn. Sự hồn nhiên, chất phác và thành thật
của Huệ khiến cho anh cảm thấy thoải mái, không bị gò bó, không giả vờ
hay đóng kịch trong lúc hai đứa trò chuyện với nhau.
" Anh nghĩ gì?
Quay nhìn Huệ Hiệu mỉm cười.
Không nghĩ gì hết. Chỉ mơ... Sau này khi hết chiến tranh về đây cất ngôi
nhà ở cạnh dòng sông, làm nghề dạy học... Huệ biết trường Sư Phạm Cộng
Đồng ở Long An?
Em đã thi vào đó mà bị rớt...
Hiệu cười.
Anh cũng thi mà không đậu... Có lẽ nhờ như vậy mà hai đứa mình mới gặp
nhau... Sông Vàm Cỏ Tây tới đây đẹp và bình yên...
Hiệu há miệng ra để cho cô bạn gái đút trái nhãn vào rồi ngậm lại như
muốn giữ luôn bàn tay của nàng. Huệ hơi mỉm cười và má hồng lên vì thẹn
thùng và sung sướng khi Hiệu cầm lấy và sau đó hôn lên bàn tay của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.