DÒNG SÔNG OAN NGHIỆT - Trang 46

giao cho chúng lo liệu. Hắn thấy cần phải đi tìm “con chồn tinh ngàn năm”
để cùng cộng tác làm khổ sở dân này. Chúng tiễn đưa Lữ Sĩ Phê đi một
đoạn dài là đà trên những ngọn cây, giữa trời khuya đen như mực. Khi bay
được một đoạn dọc bờ sông, Lữ Sĩ phê hỏi một tiểu quỷ bay bên trái:
“Lát nữa mày về đâu?”
“Dạ em về chùa.”
“Không sợ bọn đầu trọc tụng kinh Kim Cang sao?”
“Hồi trước nghe tụng kinh ấy, đầu em như bị búa bổ, bây giờ em nghe như
bài hát ru cho em ngủ ngon vậy.”
“Sao vậy?”
“Vì từ ngày sư sải rước thêm tượng Cáo-râu-dài về thờ như Bồ tát, tụi em
không còn sợ nữa. Vả lại đó là không môn, ra vào cũng dễ như không. Mấy
vị Hộ pháp từ đó cũng hóa đá, mỗi lần thấy em định bay ra nhưng chỉ rút
được đầu ra khỏi tượng còn thân thể bị dính cứng trong xi măng. Phật thì
ngài cũng biết đấy, lúc nào cũng ngồi nhắm mắt…”
“Cũng phải, còn mày lát nữa về đâu?” Lữ Sĩ Phê quay sang hỏi một tiểu
quỷ bên phải:
“Dạ em về tu viện.”
“Không sợ bọn mặc áo chùng thâm đọc kinh Te Deum hoặc kinh Ave
Maria sao?”
“Em ở chung phòng với một tu sĩ kiêu ngạo. Ông ta kiêu ngạo vì cái áo đó
còn tâm hồn băng giá như Bắc cực. Ông ta chỉ nói ‘Lạy Chúa, lạy Chúa’
ngoài đầu môi chót lưỡi thôi. Vả lại trong tu viện ấy số tu sĩ như ông ta
không ít.”
“Cũng phải,” Lữ sĩ Phê đáp lại rồi lớn tiếng đọc một câu trong sách thánh:
“Và Đức Chúa sẽ làm cho tâm hồn Pharaô ra chai đá và vua sẽ không cho
dân Ítraen ra khỏi nước”(Xh 4,21). Sau đó hắn cười to sảng khoái làm mấy
con chim ngủ trong một lùm cây bay lên hoảng loạn, rồi hắn cao hứng nói
tiếp: “Còn ngày nay Lữ Sĩ Phê này sẽ làm cho các bậc trưởng thượng và vị
vọng xứ này hoá ra mông muội, hy sinh xương máu dân lành cho các quan
thầy của họ”. Qua bên kia bờ sông, Lữ Sĩ Phê đi thẳng, còn đám tiểu quỷ
bay về nhưng vẫn nghe được giọng ngâm khô khốc của Lữ Sĩ Phê,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.